Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 48

Trước Sau

break

Còn Tống Nhiên — mỗi khi nghe họ Trương được nhắc tới, bàn tay chị lại khẽ run.

Chị vẫn giữ thói quen ngước nhìn bầu trời đêm, tìm kiếm nơi xa kia một người mà có lẽ... chẳng bao giờ trở lại.

“Em từng nói với chị… khi nào chị nhìn thấy ngôi sao sáng nhất, nghĩa là em cũng đang nhìn chị ở nơi đó.”

Giọng chị nghẹn lại giữa đêm tĩnh lặng, từng chữ như hòa vào gió.

“Em ngốc lắm… cứ hứa là sẽ không bỏ chị, vậy mà lại đi xa thật rồi.”

Một giọt nước mắt khẽ rơi, tan vào làn gió lạnh của mùa thu.

Chị khẽ cười, nụ cười chứa đầy thương nhớ.

“Em biết không, chị vẫn chưa quen với việc không còn nghe thấy giọng em mỗi ngày… Căn phòng ấy, chỗ em ngồi, cái cốc em hay cầm — vẫn còn nguyên đấy.”

Bầu trời đêm yên ắng. Ánh sao vẫn lấp lánh, dường như cũng đang lắng nghe nỗi lòng của chị.

Tống Nhiên đưa tay lên, chạm khẽ vào chuỗi dây nhỏ trên cổ — món quà cuối cùng em để lại.

“Em à… nếu ở nơi đó bình yên, thì hãy mỉm cười nhé.

Còn chị, vẫn sẽ tiếp tục sống, tiếp tục giữ lời hứa thay cả phần của em…”

Gió thổi qua khung cửa, mang theo hương đêm dịu nhẹ.

Giữa bầu trời mênh mông, ngôi sao ấy sáng hơn bao giờ hết — như thể đang đáp lại nụ cười của chị.

Tống Nhiên khẽ cười, nhưng trong đáy mắt lại vương một tầng sương mờ.

“Minh Trân từng nói... khi nào chị nhìn thấy ngôi sao kia, là Minh Trân cũng đang nhìn. Nhưng giờ... bầu trời vẫn đầy sao, chỉ là... không còn Minh Trân nữa.”

Cô ngẩng đầu, nhìn lên khoảng không đen thẳm, đôi mắt hoe đỏ.

“Em à, chị nhớ em… nhớ đến mức chỉ cần nhắm mắt lại là nghe thấy giọng em cười. Nhưng chị biết… có những người, dù yêu đến đâu, cũng chỉ có thể giữ lại trong tim mà thôi.”

Gió đêm khẽ thổi, mái tóc cô bay nhẹ, hòa cùng mùi hương quen thuộc thoảng qua.

Cô khẽ thì thầm như nói với chính mình:

“Em à… chị vẫn giữ lời hứa năm ấy. Dù không còn em bên cạnh, chị vẫn sẽ sống tốt, vẫn sẽ mỉm cười... như cách em từng mong.”

Tống Nhiên khẽ cười, nhưng trong đáy mắt lại vương một tầng sương mờ.

“Minh Trân từng nói... khi nào chị nhìn thấy ngôi sao kia, là Minh Trân cũng đang nhìn. Nhưng giờ... bầu trời vẫn đầy sao, chỉ là... không còn Minh Trân nữa.”

Cô ngẩng đầu, nhìn lên khoảng không đen thẳm, đôi mắt hoe đỏ.

“Em à, chị nhớ em… nhớ đến mức chỉ cần nhắm mắt lại là nghe thấy giọng em cười. Nhưng chị biết… có những người, dù yêu đến đâu, cũng chỉ có thể giữ lại trong tim mà thôi.”

Gió đêm khẽ thổi, mái tóc cô bay nhẹ, hòa cùng mùi hương quen thuộc thoảng qua.

Cô khẽ thì thầm như nói với chính mình:

“Em à… chị vẫn giữ lời hứa năm ấy. Dù không còn em bên cạnh, chị vẫn sẽ sống tốt, vẫn sẽ mỉm cười... như cách em từng mong.”

Tống Nhiên vẫn ngồi đó, hai tay đan vào nhau, ánh mắt vẫn hướng về bầu trời đầy sao.

Tiếng bước chân nhẹ vang lên phía sau, rồi một giọng nói quen thuộc, dịu dàng nhưng có chút ngây ngô vang lên:

“Chị Nhiên, chị chưa ngủ sao? Em đem sữa cho chị nè.”

Minh Dạ bước đến, tay cầm một ly sữa còn bốc khói nghi ngút, đôi mắt cậu trong veo, mang nét lo lắng xen lẫn thương chị.

Tống Nhiên khẽ quay lại, môi cô cong lên, nhưng nụ cười ấy thật nhạt.

“Em chưa ngủ à, Minh Dạ?”

“Em thấy chị chưa về phòng… sợ chị lạnh nên pha sữa cho chị,” Minh Dạ nói, giọng nhỏ nhẹ. Cậu đặt ly sữa xuống cạnh cô, rồi ngồi xuống bên cạnh.

Gió đêm thổi qua, mang theo hương sữa ấm hòa với hương hoa nhài ngoài hiên.

Tống Nhiên khẽ cầm ly sữa, bàn tay cô hơi run. Cô nhấp một ngụm, vị ngọt nhẹ lan ra nơi đầu lưỡi — ấm, nhưng cũng chạm đến một góc sâu trong lòng.

“Cảm ơn em… Minh Dạ,” cô nói khẽ.

Minh Dạ nghiêng đầu nhìn chị, ánh trăng phản chiếu trong mắt cậu, lấp lánh như ánh sao xa.

“Chị Nhiên, chị lại nhớ Minh Trân nữa à?”

Tống Nhiên im lặng. Cô đặt ly sữa xuống, gật đầu thật chậm.

“Ừ… chị nhớ em ấy.”

Không khí lặng đi một nhịp. Minh Dạ đưa tay khẽ nắm lấy tay chị, giọng cậu nhẹ như gió thoảng:

“Em cũng nhớ. Nhưng em tin là… ở đâu đó, Minh Trân cũng đang nhìn chị cười. Chị đừng buồn nữa nha.”

Tống Nhiên mỉm cười, nước mắt khẽ rơi xuống mu bàn tay.

“Ừ… chị biết rồi, Minh Dạ.”

Cả hai ngồi yên bên nhau, dưới bầu trời đầy sao, ly sữa vẫn còn ấm, như tình cảm ấm áp mà họ dành cho người đã rời xa.

Dạ Đình từ thư phòng bước xuống, bóng dáng ông cao lớn mà lạnh lùng phủ lên không gian nặng nề của buổi sáng. Ánh mắt ông khẽ quét qua hai chị em đang ngồi dưới phòng khách, giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy nghi:

“Con biết lỗi sai của mình nằm ở đâu chưa, Tống Nhiên?”

Không khí lập tức đông cứng lại. Minh Dạ đang ngồi bên cạnh chị, khẽ ngẩng đầu lên nhưng không dám nói gì, chỉ lo lắng nhìn sang. Tống Nhiên siết chặt góc áo, đôi mắt hoe đỏ sau mấy ngày bị giam trong phòng, giọng khàn đi:

“Ba… con chỉ yêu sai người thôi sao?”

Dạ Đình nhíu mày, ánh mắt ông trầm lại.

“Con không sai khi biết yêu, nhưng sai khi đặt trái tim vào một người mà con biết rõ cả hai gia tộc sẽ không bao giờ chấp nhận.”

Tống Nhiên cắn môi, nước mắt lại rơi.

“Ba… Minh Trân không có lỗi. Là con ép cô ấy đi cùng. Con chỉ muốn được ở bên người con thương.”

Giọng cô run lên, như một sợi dây mong manh sắp đứt. Minh Dạ khẽ đặt tay lên vai chị, nhẹ giọng:

“Ba, chị Hai đã chịu khổ quá nhiều rồi…”

Dạ Đình quay sang, ánh mắt ông thoáng dao động, nhưng vẫn giữ giọng nghiêm nghị:

“Dạ, con còn nhỏ, con chưa hiểu. Trên đời này không phải tình yêu nào cũng có thể bảo vệ được. Có những thứ một khi vượt ranh giới, sẽ khiến tất cả cùng tổn thương.”

Tống Nhiên khẽ ngẩng đầu, ánh mắt đẫm nước mà kiên định:

“Ba có thể nhốt con, nhưng không thể nhốt trái tim con đâu. Dù Minh Trân ở tận bên kia đại dương, con vẫn sẽ chờ cô ấy trở về.”

Dạ Đình lặng đi, đôi bàn tay siết lại sau lưng. Một khoảnh khắc rất lâu, ông mới cất giọng, trầm thấp hơn trước:

“Hy vọng đến khi nó trở về, con vẫn đủ mạnh mẽ để chịu được những gì tình yêu này mang lại.”

Bầu không khí im ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường. Minh Dạ lặng lẽ nắm chặt tay chị, còn Tống Nhiên chỉ cúi đầu, nước mắt rơi ướt đẫm đầu ngón tay — nhưng trong ánh mắt, không còn là nỗi sợ, mà là quyết tâm.

Sau khi Dạ Đình rời khỏi phòng khách, căn biệt thự lại chìm vào im lặng. Tiếng đồng hồ tích tắc vang đều trong không gian rộng lớn khiến lòng người thêm nặng nề.

Tống Nhiên ngồi yên thật lâu, ánh mắt trống rỗng nhìn ly sữa đã nguội lạnh trên bàn. Minh Dạ khẽ kéo tay chị, giọng nhỏ nhẹ:

“Chị Hai, đừng nghĩ nhiều nữa. Ba nói vậy thôi chứ… ông cũng lo cho chị mà.”

Tống Nhiên khẽ lắc đầu, đôi mắt ửng đỏ nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đã bắt đầu chuyển sáng, những tia nắng đầu tiên len qua khung rèm, chiếu lên khuôn mặt gầy gò của cô.

“Dạ à… em có tin không? Chị cảm giác Minh Trân đang rất gần, như chỉ cần bước ra ngoài là có thể nhìn thấy cô ấy.”

Minh Dạ ngẩng lên, ngập ngừng:

“Nhưng… chị ấy đang ở bên Úc mà, làm sao—”

Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng. Tống Nhiên giật mình, nhìn thấy tên người gọi đến — Quản gia Lưu.

Tim cô khẽ thắt lại. Người này không phải người của nhà họ Tống, mà là quản gia riêng của ba Minh Trân – ông Trương Hạ Sâm, người đã đích thân đưa Minh Trân về Úc sau khi hai người bị phát hiện bỏ trốn.

Tống Nhiên run run nhấc máy:

“Chú Lưu… là cháu, Tống Nhiên đây.”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói già nua, khàn khàn, xen lẫn chút run rẩy:

“Tiểu thư… cô phải giữ bình tĩnh nghe tôi nói. Cô Minh Trân… gặp tai nạn rồi.”

Không gian như vỡ vụn.

Ly sữa trong tay Minh Dạ rơi xuống đất, vỡ tan. Cả căn phòng chìm trong tiếng rơi loảng xoảng và hơi thở dồn dập của Tống Nhiên.

“Chú… chú nói gì cơ?” – giọng cô nghẹn lại, gần như không thể thốt nên lời.

Quản gia Lưu thở dài, nói từng chữ một:

“Cô ấy bị tai nạn xe trên đường từ học viện trở về. Hiện đang được cấp cứu ở bệnh viện St. Mary’s, tình hình rất nguy kịch. Ông Trương Hạ Sâm đã cho người báo cho nhà họ Cố và yêu cầu tôi liên lạc với cô… vì ông biết… cô là người duy nhất có thể khiến cô Minh Trân tỉnh lại.”

Tống Nhiên chết lặng. Đôi môi cô run lên, bàn tay buông thõng để mặc chiếc điện thoại rơi xuống sàn. Tiếng va chạm khô khốc vang vọng trong căn phòng rộng.

Minh Dạ hoảng hốt nắm lấy vai chị:

“Chị Hai! Chị bình tĩnh đi! Có khi nào họ nhầm người không?”

“Không đâu…” – Tống Nhiên lắc đầu, nước mắt tuôn rơi – “Chị cảm nhận được… Minh Trân đau… chị cũng đau…”

Cô bật dậy, bước nhanh về phía cầu thang, giọng run rẩy nhưng đầy kiên định:

“Chị phải đi. Dù có bị ba giam cầm lần nữa, chị cũng phải đến bên Minh Trân.”

Minh Dạ lo sợ, chạy theo:

“Nhưng nếu ba biết—”

Tống Nhiên quay lại, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh lên một tia sáng mạnh mẽ:

“Ba có thể trói chân chị… nhưng không bao giờ trói được trái tim này. Minh Trân đang chờ chị.”

Nói dứt lời, cô lao về phòng, kéo ngăn tủ, lấy ra tấm ảnh chụp hai người giữa vườn hoa oải hương năm nào. Tay run rẩy vuốt nhẹ lên gương mặt người con gái trong ảnh — ánh mắt ấy, nụ cười ấy, là tất cả thanh xuân của cô.

“Chờ chị nhé, Minh Trân…” – cô khẽ thì thầm, giọng vỡ ra – “Cho dù là tận cùng thế giới, chị cũng sẽ tìm thấy em.”

l

Tống Nhiên vừa chạy xuống sảnh thì ánh đèn từ tầng trên bật sáng. Giọng nói trầm khàn nhưng đầy quyền lực vang lên, cắt ngang từng nhịp bước vội vã của cô.

“Con định đi đâu vào giờ này hả, Tống Nhiên?”

Cố Dạ Đình từ thư phòng bước xuống, gương mặt ông lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm đầy nén giận. Ông khoanh tay trước ngực, bước từng bước chậm mà nặng nề, mỗi bước như đè lên trái tim đang rối bời của con gái.

Tống Nhiên khựng lại, bàn tay siết chặt quai túi xách. Cô cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng vẫn run rẩy:

“Ba… con chỉ muốn ra ngoài một chút thôi.”

Dạ Đình nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nghiêm nghị:

“Con ra ngoài, hay là định trốn đi tìm con bé Trương Minh Trân?”

Không khí trong phòng lập tức đông cứng lại. Minh Dạ đứng phía sau chị, hoảng hốt định lên tiếng nhưng bị ánh mắt nghiêm khắc của ba ngăn lại.

Tống Nhiên cắn môi, không phủ nhận. Cô ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhưng nghẹn ngào:

“Ba… Minh Trân bị tai nạn, cô ấy đang nguy kịch. Con không thể ở đây nhìn mà không làm gì.”

Dạ Đình siết chặt nắm tay, giọng ông vang lên như sấm:

“Con biết mình đang nói gì không, Tống Nhiên? Con đã làm mất mặt gia tộc này một lần, giờ còn muốn phạm thêm lần nữa sao?”

Ông tiến lại gần, đôi mắt chứa đầy thất vọng lẫn đau lòng.

“Con có biết vì con mà mẹ con khóc suốt bao đêm không? Vì một cô gái mà con đánh đổi cả danh dự của dòng họ Cố? Con nghĩ ba sẽ để con đi sao?”

Tống Nhiên nghẹn ngào, nước mắt lăn dài:

“Ba… con biết con sai. Nhưng ba à… con không thể quay lưng khi người con yêu đang nằm giữa ranh giới sống chết.”

“Yêu?” – Dạ Đình gằn giọng – “Thứ tình cảm mà cả xã hội này sẽ cười nhạo, con gọi là yêu à?”

Ông đập mạnh tay xuống bàn, âm thanh vang vọng khắp phòng khách:

“Tống Nhiên! Con là con gái ta, con không được phép làm điều khiến họ Cố bị chê cười thêm nữa!”

Cô khụy gối xuống, vừa khóc vừa nắm chặt vạt áo ba mình:

“Ba có thể cấm con ra khỏi nhà, có thể ghét con, nhưng xin ba đừng ngăn con được nhìn thấy Minh Trân lần cuối…”

Cố Dạ Đình khựng lại, bàn tay run nhẹ nhưng vẫn cố giữ giọng lạnh lùng:

“Không có ‘lần cuối’ nào cả. Con bé đó đã chọn con đường của riêng nó. Con đừng dính dáng gì đến nữa.”

“Ba không hiểu đâu…” – Tống Nhiên lắc đầu, nước mắt rơi lã chã – “Minh Trân không chọn rời xa con, cô ấy bị ép! Chính vì cả hai gia đình!”

Không khí trở nên căng như dây đàn.

Minh Dạ không chịu nổi nữa, đứng chắn trước mặt chị, nghẹn giọng:

“Ba, chị con chỉ muốn đi xem tình hình thôi! Ba có thể giận, nhưng đừng nhốt chị như vậy nữa…”

Dạ Đình nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Giọng ông trầm lại nhưng vẫn lạnh:

“Minh Dạ, con còn nhỏ, không hiểu chuyện. Sau này con sẽ biết, có những người ta phải buông, dù có yêu đến mấy.”

Tống Nhiên ngẩng đầu, giọng run nhưng cứng cỏi:

“Con không buông. Nếu ba không cho con đi… con vẫn sẽ tìm cách đi.”

Cố Dạ Đình nhìn con gái, ánh mắt thoáng lên sự đau đớn pha lẫn bất lực. Ông quay đi, chỉ để lại một câu nặng trĩu:

“Nếu con bước qua cánh cửa đó, từ nay đừng gọi ta là ba nữa.”

Không gian im bặt.

Tiếng gió ngoài hiên thổi lạnh buốt, lùa qua rèm cửa khẽ lay động.

Tống Nhiên cúi đầu, đôi vai run rẩy. Nhưng chỉ vài giây sau, cô siết chặt tay, nước mắt rơi trên sàn đá.

“Con xin lỗi, ba…” – cô nói khẽ, giọng nghẹn như đứt từng đoạn – “Nhưng con phải đi.”

Không khí trong đại sảnh như đặc quánh lại.

Tiếng gió ngoài hiên rít lên từng hồi, hòa cùng hơi thở nặng nề của những người trong phòng.

Cố Dạ Đình siết chặt tay, giọng ông vang lên lạnh buốt:

“Hắc Long, Hắc Phong — dẫn tiểu thư lên lầu. Ngay bây giờ.”

Hai vệ sĩ đứng chờ sẵn lập tức tiến lên.

Tống Nhiên hoảng hốt lùi lại, giọng cô run run:

“Ba! Con không đi! Con chỉ muốn—”

Chưa kịp dứt lời, Hắc Long đã nắm lấy cổ tay cô, còn Hắc Phong đứng sau giữ vai.

Tiếng giày cao gót va vào nền đá lạnh vang lên chát chúa. Cô vùng vẫy, nước mắt rơi lã chã.

“Buông ra! Con không làm gì sai! Con chỉ muốn gặp Minh Trân thôi!”

Cố Dạ Đình vẫn đứng yên, gương mặt cứng rắn nhưng ánh mắt sâu như vực tối.

Ông quay đi, giọng trầm thấp mà đầy kiềm chế:

“Đưa lên phòng. Khóa cửa lại.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc