Chương tiếp — Sau khi Minh Trân rời đi
Ba ngày sau.
Biệt thự nhà họ Cố ở Hà Thành như bị bao trùm bởi lớp sương lạnh nặng nề. Không ai nói một lời, không ai dám nhắc đến cái tên “Trương Minh Trân”.
Tống Nhiên bị nhốt trong phòng riêng ở tầng hai. Cánh cửa sơn trắng khép chặt, chỉ còn khe sáng nhạt lọt qua rèm cửa. Cô ngồi dựa tường, đôi mắt đỏ rực, môi khô nứt nẻ vì khóc quá lâu.
Bên ngoài, Cố Dạ Đình đứng im lặng, bàn tay nắm chặt chiếc chìa khóa, ánh mắt vừa giận vừa bất lực.
Phía sau, Tống Như Nguyệt bước tới, giọng khàn đặc:
> “Anh Đình, con bé đã ba ngày không ăn gì rồi… anh định để nó chết trong phòng này sao?”
Dạ Đình không đáp, chỉ hít sâu, giọng lạnh lùng:
> “Nó cần thời gian để hiểu. Cái gọi là tình yêu đó chỉ là bồng bột.”
Như Nguyệt bật cười, nước mắt tràn mi:
> “Anh có chắc là vì nó, hay vì chính anh sợ lặp lại quá khứ?”
Dạ Đình im lặng. Ánh mắt ông khẽ run.
---
Tầng dưới, Minh Dạ và Tâm An ngồi co ro ở ghế sofa, mắt sưng mọng.
> “Mẹ ơi… chị Nhiên đi đâu rồi ạ?” – Tâm An lí nhí.
“Chị Nhiên có về nữa không?” – Minh Dạ hỏi nhỏ, giọng nghẹn lại.
Như Nguyệt ôm hai đứa con vào lòng, không trả lời.
Căn nhà vốn luôn ấm áp, giờ lạnh đến mức ngay cả tiếng tích tắc của đồng hồ cũng trở nên nặng nề.
---
Tối đó, Lục Thành ghé qua. Anh đặt một hộp bánh dâu nhỏ trước cửa phòng Tống Nhiên.
Trên nắp, một tờ giấy viết vội:
> “Tôi không thể thay đổi được gì, nhưng cô phải sống… ít nhất là để chờ.”
Tống Nhiên mở hộp, đôi mắt khẽ run.
Chiếc bánh dâu là hương vị quen thuộc — loại mà Minh Trân từng mang tới cho cô mỗi sáng.
> “Chờ sao… nhưng phải chờ đến bao giờ…” – giọng cô khàn khàn, nước mắt lăn dài.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng bạc trải dài trên tán cây, gió lạnh thổi qua như tiếng thở dài của định mệnh.
---
Ở một nơi khác của Trung Quốc, Trương Minh Trân ngồi bên cửa sổ khách sạn ở Úc, gương mặt lặng như nước.
Thành phố sáng đèn, người qua lại tấp nập, nhưng trái tim cô thì trống rỗng.
Cô mở điện thoại, ngón tay run run gõ:
> “Chị Nhiên… chị ổn không?”
Tin nhắn gửi đi, nhưng mãi không có hồi âm.
Cô tựa đầu vào kính, mỉm cười buồn. Hai lúm đồng tiền thoáng hiện, rồi tắt lịm trong ánh đèn đêm.
---
Chương mới — Bắt đầu nơi đất khách
Thành phố Sydney, những tòa nhà cao tầng phản chiếu ánh nắng chiều vàng rực.
Giữa đám đông người qua lại, Trương Minh Trân kéo vali, chiếc mũ lưỡi trai che nửa khuôn mặt, tai nghe bật nhạc nhỏ — thứ duy nhất giúp cô quên đi cơn đau trong lòng.
Căn hộ nhỏ nằm trên tầng 10, nhìn ra biển. Từ ngày sang Úc, mọi thứ đều xa lạ — ngôn ngữ, nhịp sống, cả con người.
Chỉ có một thứ quen thuộc, là nỗi nhớ.
Mỗi tối, cô đều mở lại khung chat với Tống Nhiên, nhìn dòng tin nhắn chưa bao giờ được phản hồi:
> “Chị Nhiên, ở đó có lạnh không?”
“Em vẫn giữ lời hứa, em sẽ không khóc…”
Thế nhưng, nước mắt vẫn rơi.
---
Sáng hôm sau, Minh Trân khoác áo đen, bước vào trường mới — Trường Quốc tế Sydney, nơi cô được nhận học nhờ thành tích học tập xuất sắc.
Cô không còn là “cô bé nhà họ Trương” bị người khác bảo vệ, mà là một người phải tự tồn tại nơi đất khách.
Giờ nghỉ trưa, vài sinh viên quốc tế tò mò hỏi:
> “Cậu là người Trung Quốc à? Trông lạnh lùng thật đấy.”
Cô chỉ cười nhạt, hai lúm đồng tiền nhỏ thoáng hiện:
> “Tôi không lạnh, chỉ là… tôi không quen chia sẻ nữa.”
Họ không biết, sau nụ cười ấy là một trái tim đang rạn nứt.
---
Buổi tối, Minh Trân mở máy quay, bật đèn, và bắt đầu ghi hình cho kênh YouTube của mình.
> “Xin chào mọi người, mình là Trân, hôm nay mình sẽ xây một căn nhà trong Minecraft — căn nhà mơ ước, nằm cạnh biển, nơi không ai chia rẽ được ai.”
Giọng nói của cô run nhẹ, nhưng kiên định.
Mỗi video là một cách cô giữ lời hứa với chính mình và với Tống Nhiên.
Sau khi quay xong, cô nhìn màn hình, khẽ thì thầm:
> “Chị Nhiên, nếu chị còn nhớ… thì hãy tìm em nhé.”
Ngoài cửa sổ, biển Sydney gợn sóng, phản chiếu ánh trăng mờ ảo.
Một chương mới trong cuộc đời cô bắt đầu — chương của nỗi cô đơn, kiên cường, và chờ đợi.
Chương mới — Thời gian trôi, lòng người chẳng đổi
Bốn năm trôi qua, mùa thu lại đến trên mảnh đất Hà Thành.
Lá vàng rơi phủ đầy lối đi trong khuôn viên trường đại học, nơi Tống Nhiên đang học năm thứ nhất ngành quản lý doanh nghiệp — ngành học mà cô chọn vì muốn nối nghiệp cha, chứ không vì đam mê.
Cô ngồi một mình bên cửa sổ thư viện, nhìn ra khoảng sân nơi từng đôi bạn cười đùa, trong mắt chỉ là một màu tĩnh lặng.
Ánh nắng chiếu lên gương mặt cô — dịu dàng nhưng trầm buồn.
Tống Nhiên không quan tâm đến ánh mắt của ai, dù bao chàng trai trong trường từng bày tỏ.
Cô chỉ mỉm cười, từ chối khéo, rồi lại trở về với những trang sách dày đặc chữ.
Có lẽ, từ sau khi Minh Trân đi, trái tim cô đã đóng lại.
---
Tại nhà họ Cố, thời gian cũng khiến mọi thứ thay đổi.
Cố Dạ Đình và Tống Như Nguyệt vẫn như xưa — vẫn là cặp vợ chồng khiến người ngoài ngưỡng mộ, nhưng sâu trong ánh mắt họ, đôi khi vẫn ánh lên nét trầm mặc mỗi khi nhắc đến “con bé năm ấy”.
Cố Tống Minh Dạ, năm nay đã lên lớp 11, cao lớn, chững chạc, là đội trưởng đội bóng rổ của trường.
Cậu mang dáng dấp mạnh mẽ của cha, nhưng trái tim lại ấm áp, dịu dàng như mẹ.
Cố Tống Tâm An thì đã bước vào năm đầu cấp 3, từ cô bé nhút nhát năm nào nay đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, hoạt bát, được nhiều người theo đuổi.
Tâm An vẫn thường kể chuyện trường lớp cho mẹ nghe, nhưng mỗi khi nhắc đến chị gái, cô lại khẽ thở dài:
> “Chị Nhiên dạo này lạnh lùng quá, chẳng mấy khi cười.”
Và Cố Tống Thiên Dã, nay đã học lớp 7, vẫn là cậu bé tinh nghịch, hoạt bát, được cả nhà cưng chiều.
Mỗi sáng cậu vẫn lon ton chạy theo cha, đòi đi làm cùng “Lão đại Dạ Đình” cho oai.
---
Trong những buổi tối yên tĩnh, cả gia đình quây quần bên bàn ăn, tiếng cười nói vẫn vang, nhưng chỗ ngồi cạnh Tống Nhiên luôn mang một khoảng lặng vô hình.
Không ai nói ra, nhưng tất cả đều hiểu — cô vẫn chưa thể quên.
Nhà họ Trương và nhà họ Cố vẫn qua lại, vẫn xã giao, vẫn cùng nhau bàn chuyện làm ăn — nhưng không ai nhắc đến cái tên Trương Minh Trân.
Dù trong lòng Dạ Đình hay Như Nguyệt, đôi khi vẫn thoáng qua một nỗi day dứt.
Còn Tống Nhiên — mỗi khi nghe họ Trương được nhắc tới, bàn tay cô lại khẽ run.
Cô vẫn giữ thói quen ngước nhìn bầu trời đêm, tìm kiếm nơi xa kia một người mà có lẽ... chẳng bao giờ trở lại.
--