Cảnh – Nhà họ Trương, chiều muộn
Bầu trời xám xịt, sấm sét nổ đì đùng phía xa.
Phòng khách nhà họ Trương im ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng đồng hồ treo tường tích tắc.
Ông Trương Hạ Sâm ngồi lặng, tay run run cầm tờ báo có hình Tống Nhiên và Minh Trân ở trang nhất.
Dòng tiêu đề in đậm: “Con gái nhà họ Cố và con gái nhà họ Trương – tình cảm vượt ranh giới?”
Ông siết chặt tờ báo, giọng khàn đi:
> “Con bé… nó dám… nó dám làm chuyện như vậy sao?”
Bà quản gia đứng bên cạnh không dám thở mạnh, chỉ khẽ cúi đầu.
Hạ Sâm ngẩng đầu, ánh mắt rối loạn xen lẫn thất vọng, miệng lẩm bẩm như người mất hồn:
> “Phải cho nó đi khỏi đây… phải đưa nó ra nước ngoài… ra khỏi tầm ảnh hưởng của con bé Cố kia…”
Nói rồi, ông lấy điện thoại, bấm số của Cố Dạ Đình.
Giọng nói của ông trầm và lạnh:
> “Anh Cố, chúng ta cần nói chuyện. Về hai đứa nhỏ.”
Bên kia, Cố Dạ Đình im lặng vài giây, rồi chỉ đáp ngắn gọn:
> “Tôi sẽ đến.”
---
Cảnh – Một giờ sau, tại nhà họ Trương
Trời đổ mưa rào.
Hai người đàn ông quyền thế – Trương Hạ Sâm và Cố Dạ Đình – ngồi đối diện nhau trong căn phòng kín.
Không khí nặng nề đến ngạt thở.
> “Tôi không ngờ con bé lại kéo con gái anh vào chuyện này.” – Hạ Sâm nói, giọng kìm nén.
“Tình cảm của chúng nó… tôi không phủ nhận.” – Dạ Đình chậm rãi, – “Nhưng nếu để lan ra ngoài, cả hai gia tộc đều sẽ thành trò cười.”
“Vậy thì chúng ta phải cắt đứt.” – Hạ Sâm nói dứt khoát. – “Tôi sẽ cho Minh Trân về Úc, ngay ngày mai.”
Cố Dạ Đình im lặng rất lâu, rồi khẽ gật đầu.
> “Tôi sẽ giúp anh.”
Hai người đàn ông, vì cái gọi là danh dự, đã ký vào bản án chia ly cho hai đứa con gái của mình.
---
Cảnh – Tối hôm đó
Bà quản gia bước đến bên Minh Trân, giọng đầy lo lắng:
> “Tiểu thư… mẹ cô… mẹ cô đang lâm bệnh nặng. Ông chủ kêu cô mau về nhà.”
Minh Trân giật mình, sắc mặt tái đi.
Tống Nhiên nghe thấy liền đứng bật dậy:
> “Chị đi cùng em.”
Hai người vội vã lên xe, không hề hay biết — mọi thứ chỉ là một cái bẫy đã được sắp đặt từ trước.
---
Cảnh – Cổng nhà họ Trương
Khi xe vừa dừng lại, Hạ Sâm và vài người làm đã chờ sẵn.
Bà quản gia tránh ánh mắt Minh Trân, cúi đầu thật sâu.
> “Ba… mẹ đâu rồi?” – Minh Trân hỏi, giọng run rẩy.
Không ai trả lời.
Từ phía sau, một người bước tới, giọng lạnh lẽo vang lên:
> “Chuẩn bị hành lý cho tiểu thư. Máy bay đi Sydney đã đặt xong rồi.”
> “Cái gì cơ?” – Minh Trân sững sờ.
“Con phải quay lại Úc, học cho xong. Ở đây… không còn phù hợp với con nữa.”
> “Ba! Con không đi đâu hết! Con hứa với chị Nhiên là—”
> “Con im đi!” – Hạ Sâm quát lớn, giọng run lên vì kìm nén. – “Những gì con đang làm là sai! Ba làm vậy… là để tốt cho con!”
Tống Nhiên cố lao tới nhưng bị người của hai nhà giữ lại.
Cô hét lên trong mưa:
> “Bác Trương! Đừng bắt cô ấy đi! Cháu xin bác!”
Minh Trân cố vùng vẫy, nước mắt hòa lẫn với nước mưa, nhìn Tống Nhiên đang bị giữ chặt:
> “Chị Nhiên! Em… em không muốn đi!”
> “Minh Trân!!” – Tống Nhiên gào lên, giọng nghẹn lại.
Cửa xe đóng sầm lại.
Chiếc xe đen lao đi trong cơn mưa xối xả.
Bên trong, Minh Trân áp tay lên cửa kính, khóc không ra tiếng.
Bên ngoài, Tống Nhiên quỳ giữa mưa, nước mắt hòa với nước trời, đôi mắt đỏ hoe dõi theo chiếc xe đang xa dần...
---
Cảnh – Sân bay quốc tế Hà Thành, sáng sớm mờ sương.
Bảng điện tử hiện rõ dòng chữ: “Chuyến bay đi Sydney – Boarding”.
Tiếng loa vang đều đặn, thúc giục hành khách tiến vào khu kiểm tra an ninh.
Trương Minh Trân đứng lặng, vali nhỏ đặt bên cạnh, tay siết chặt hộ chiếu. Đôi mắt cô hoe đỏ, ánh nhìn chốc chốc lại hướng về phía cửa ra.
Bất ngờ, giọng gọi quen thuộc vang lên — run rẩy nhưng đầy kiên định:
> “MINH TRÂN! ĐỪNG ĐI!”
Tống Nhiên lao đến, hơi thở dồn dập, gương mặt tái nhợt vì lo sợ.
Nhưng ngay khi cô sắp chạm tới, Cố Dạ Đình đã bước ra, ánh mắt lạnh như thép, giọng nói đanh lại:
> “Tống Nhiên! Con không được phép bước thêm nửa bước.”
> “Ba, tại sao? Con chỉ yêu người con muốn yêu, đâu có gì sai!”
> “Sai! Vì con là người của Cố Gia! Vì điều đó khiến cả gia tộc này bị người đời cười nhạo!”
Lục Thành bước tới, cố giữ bình tĩnh:
> “Lão đại, xin đừng quá đáng như vậy. Con bé chỉ đang yêu thôi mà—”
Chưa dứt lời, một cú đấm mạnh mẽ giáng thẳng vào mặt anh.
> “Câm miệng! Đây là chuyện của Cố Gia!” – giọng Cố Dạ Đình khàn đục, pha lẫn tức giận và đau đớn.
Máu rỉ nơi khóe môi Lục Thành, nhưng anh chỉ cười khẽ, lắc đầu nhìn Tống Nhiên, ánh mắt chan chứa nỗi thương cảm.
Tống Như Nguyệt bước đến, nắm lấy tay chồng, nước mắt trào ra:
> “Anh Đình, anh nhìn xem đi! Anh đang làm gì thế này? Ngày xưa anh từng nói chỉ cần con bé cười là đủ, còn bây giờ anh lại khiến nó đau khổ đến mức này sao?”
Cố Dạ Đình không trả lời, chỉ quay đi, giọng trầm nghẹn:
> “Đó là lựa chọn của nó. Tôi chỉ đang cắt bỏ thứ sai lầm mà thôi.”
> “Con không sai…” – Tống Nhiên nói, giọng run run, “Con chỉ yêu, một cách chân thật nhất.”
BỐP!
Tiếng tát vang lên giữa sảnh chờ đông người.
Tống Nhiên khẽ nghiêng đầu, mái tóc buông xuống che đi đôi mắt rớm lệ.
> “Từ nay con không còn là con gái của ta nữa.”
Không gian im phăng phắc.
Đằng xa, Trương Minh Trân quay đầu lại, giọt nước mắt rơi xuống sàn.
> “Chị Nhiên…”
Nhưng tiếng gọi ấy bị nuốt trọn trong âm thanh lạnh lùng của loa phát thanh:
> “Hành khách trên chuyến bay đi Sydney, xin mời vào cửa số 8.”
Cô bước đi.
Từng bước chân của Minh Trân hòa trong tiếng loa, tiếng bánh vali lăn trên nền đá — như kéo theo cả linh hồn Tống Nhiên rời khỏi mảnh đất này.
Cửa khép lại.
Máy bay cất cánh, xuyên qua tầng mây xám.
Tống Như Nguyệt khụy xuống, nước mắt hòa cùng giọng nức nở:
> “Anh Đình… anh đã mất con gái rồi.”
Cố Dạ Đình quay đi, nhưng bàn tay nắm chặt đến mức bật máu.