Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 45

Trước Sau

break

Cảnh – Khu vườn sau biệt thự họ Cố, đêm khuya

Trời đã khuya, cả căn biệt thự chìm trong ánh trăng dịu.

Sau cuộc cãi vã, Tống Nhiên lặng lẽ ra sau vườn, gió đêm thổi nhẹ làm tóc cô bay phất phơ, đôi mắt đỏ hoe vẫn chưa khô nước mắt.

Cô ngồi xuống bậc đá cạnh hồ, im lặng nhìn phản chiếu của mình trong làn nước.

Trong lòng cô ngổn ngang — giữa lý trí và tình cảm, giữa gia đình và chính mình.

Tiếng bước chân vang lên khẽ khàng.

Lục Thành — người chú thân thiết như một người cha thứ hai — từ từ tiến lại, trên tay cầm một chiếc áo khoác.

> “Trời lạnh rồi, mặc vào đi, cháu mà bệnh nữa thì mẹ con lại lo thêm đó.”

Tống Nhiên quay lại, giọng nghẹn:

> “Chú Thành… con không biết mình đã làm sai ở đâu nữa.”

Lục Thành thở dài, ngồi xuống cạnh cô.

> “Cháu không sai, Nhiên à. Chỉ là… người lớn như tụi chú đôi khi sợ mất đi những điều họ từng dày công gìn giữ. Ba con yêu con nhiều hơn con nghĩ, nhưng lại không biết cách yêu sao cho đúng.”

Tống Nhiên im lặng, chỉ nhìn lên bầu trời đêm.

> “Con nhớ Minh Trân…” — giọng cô khẽ run.

Lục Thành nhìn cô một lúc rồi mỉm cười nhẹ.

> “Nếu con muốn gặp nó… thì đi đi.”

Tống Nhiên ngẩng lên, sững sờ.

Lục Thành ra hiệu về phía cổng sau, nơi ánh đèn xe hơi thấp thoáng.

> “Chú đã gọi người của nhà họ Trương. Nó đang đợi con ở ngoài kia.”

---

 Cảnh – Cổng sau biệt thự họ Cố

Gió đêm mang theo hương hoa nhài thoảng qua.

Trương Minh Trân đứng bên chiếc xe đen, khoác áo len mỏng, đôi mắt lo lắng nhìn về phía cổng.

Khi Tống Nhiên bước ra, hai người chỉ đứng lặng nhìn nhau vài giây — không cần nói gì, ánh mắt đã nói hết tất cả.

> “Chị Nhiên…” — Minh Trân khẽ gọi, giọng cô run lên, đôi đồng tiền bên má khẽ hiện ra.

“Em nghe nói…”

Tống Nhiên không để cô nói hết câu, chỉ tiến lại gần rồi nhẹ nhàng ôm chặt Minh Trân.

> “Không sao đâu… chỉ cần em tới, là chị thấy ổn rồi.”

Minh Trân siết chặt vòng tay, nước mắt khẽ rơi trên vai áo trắng của Tống Nhiên.

Xa xa, Lục Thành đứng nhìn cảnh ấy qua cửa sắt, ánh mắt dịu lại — nụ cười pha lẫn niềm thương cảm và sự chở che.

Ông biết, có những thứ dù bị ngăn cản cũng không thể dập tắt — đó là trái tim chân thành.

---

Cảnh – Biệt thự họ Cố, sáng hôm sau

Ánh nắng ban mai len qua khung cửa kính, chiếu lên tấm rèm trắng nhẹ nhàng đung đưa theo gió.

Không khí trong biệt thự hôm nay khác lạ — lặng lẽ, trống trải đến mức người ta nghe rõ cả tiếng kim đồng hồ đang quay.

Như Nguyệt thức dậy sớm, theo thói quen, bà đi lên phòng Tống Nhiên để gọi con xuống ăn sáng.

Nhưng khi đẩy cửa bước vào, phòng chỉ còn lại giường trống, chăn gối được gấp gọn gàng, góc bàn có một tờ giấy nhỏ.

Bà khựng lại — bàn tay run lên khi cầm tờ giấy ấy.

Trên đó, nét chữ mềm mại mà quen thuộc của con gái bà:

> “Ba mẹ à, con xin lỗi.

Con chỉ muốn hít thở một chút không khí tự do.

Con hứa sẽ ổn.

Đừng tìm con.”

— Tống Nhiên.

Giấy rơi khỏi tay.

Như Nguyệt nấc nghẹn, cả người run rẩy như không đứng vững.

> “Dạ Đình… Nhiên nó… đi rồi…”

Âm thanh yếu ớt ấy khiến Cố Dạ Đình từ phòng làm việc chạy vội ra, gương mặt ông trắng bệch.

Ông cầm tờ giấy, đọc đi đọc lại, môi mím chặt.

> “Nó đi thật rồi sao…” — giọng ông trầm thấp, khàn đặc.

Không khí nặng nề bao trùm.

Lục Thành nghe tin, lập tức rời khỏi sân tập, đi thẳng vào nhà.

Ông nhìn hai người, rồi nhìn quanh căn phòng vắng, khẽ nói:

> “Cháu nó đi cùng con bé Trương Minh Trân rồi. Tôi đã kiểm tra camera ngoài cổng. Xe tôi là người lái, tôi biết rõ — chúng chỉ muốn rời đi một lúc thôi, không phải bỏ trốn.”

Dạ Đình ngẩng đầu, ánh mắt ông phức tạp giữa giận dữ và lo lắng.

> “Cậu biết? Lục Thành, tại sao cậu lại để nó đi?”

Lục Thành không né tránh, giọng ông điềm tĩnh:

> “Vì tôi thấy con bé cần được thở, Cố Dạ Đình à.

Cậu là cha, nhưng cậu có từng thử hiểu con bé chưa?

Cậu sợ mất mặt, còn nó… nó chỉ sợ mất chính mình.”

Lời nói ấy như mũi dao khẽ chạm vào trái tim Dạ Đình.

Ông im lặng, hai bàn tay siết chặt đến trắng bệch.

Như Nguyệt rơi nước mắt, khẽ nắm tay chồng:

> “Ông à, Nhiên nó lớn rồi… con bé chỉ đang tìm cách bảo vệ trái tim mình.

Xin ông, đừng để sự kiêu hãnh làm tổn thương con thêm nữa.”

Bên ngoài, gió thổi nhẹ, mang theo mùi hương của nắng mới.

Trên bậc thềm, Thiên Dã đang tập bò, còn Tâm An loay hoay tìm chị.

> “Mẹ ơi… chị Nhiên đâu rồi ạ?”

Như Nguyệt cúi xuống, ôm lấy con gái út, nghẹn ngào không nói nên lời.

 Cảnh – Ngoại ô phía Nam Hà Thành, sáng sớm

Một ngôi nhà nhỏ nằm giữa rặng thông xanh, khói bếp lững lờ bay lên hòa cùng ánh nắng dịu.

Không còn tiếng người hầu, không còn sự giám sát của những bức tường cao kín — chỉ còn hai cô gái trẻ, cùng một thế giới nhỏ của riêng họ.

Tống Nhiên ngồi bên hiên, tóc buộc gọn, tay cầm tách cà phê, đôi mắt hướng ra cánh đồng trước mặt.

Trương Minh Trân vừa mới từ bếp bước ra, mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng, tay còn dính chút bột bánh.

> “Chị dậy sớm thế?” – cô hỏi, giọng vẫn còn ngái ngủ, đôi đồng tiền khẽ hiện ra khi mỉm cười.

> “Thành thói quen rồi.” – Tống Nhiên đáp khẽ, đặt tách cà phê xuống, giọng cô trầm nhưng dịu dàng. – “Chị từng nghĩ rời khỏi nhà sẽ thấy nhẹ nhõm, nhưng… thật ra lòng vẫn nặng lắm.”

Minh Trân tiến lại, ngồi xuống bên cạnh, nhẹ đặt tay lên tay chị.

> “Em biết.

Nhưng đôi khi để yêu thương đúng cách, mình phải dám bước đi khỏi nơi khiến mình nghẹt thở.”

Tống Nhiên khẽ cười.

> “Em nói cứ như triết gia vậy.”

> “Vì em từng sợ… sợ bị cả thế giới quay lưng.

Ở Úc, em đã bị bạo lực chỉ vì mình khác người.

Nhưng em sống sót — vì em tin, một ngày nào đó sẽ có ai đó hiểu mình.”

Tống Nhiên quay sang nhìn cô, ánh mắt dịu xuống, như muốn nói điều gì nhưng lại thôi.

Gió thoảng qua, mang theo mùi hương của cỏ non và nắng sớm.

> “Nếu ngày đó em không gặp chị ở buổi tiệc của hai gia đình… có lẽ em vẫn đang sống trong vỏ ốc của chính mình.”

> “Còn chị,” – Tống Nhiên đáp, – “nếu không gặp em, chị sẽ mãi là cô con gái ngoan trong mắt ba mẹ, không biết mình thật sự muốn gì.”

Cả hai bật cười. Tiếng cười trong trẻo vang lên giữa khung cảnh tĩnh lặng — thứ âm thanh tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại có sức mạnh xoa dịu tất cả.

Một lúc sau, Tống Nhiên khẽ nói, giọng chậm rãi như đang tự nhủ:

> “Em biết không… chị sẽ quay về. Không phải để xin lỗi vì đã yêu em, mà để chứng minh rằng tình yêu này không sai.”

Minh Trân nhìn chị thật lâu, đôi mắt ánh lên sự kiêu hãnh và cảm phục.

> “Nếu chị về, em cũng sẽ đi cùng.

Hai chúng ta cùng đối diện, cùng chịu trách nhiệm.

Vì nếu đã chọn yêu, em không trốn.”

Tống Nhiên mỉm cười, rồi bất giác vươn tay, chạm khẽ lên má Minh Trân.

> “Được rồi, nhóc ngoan. Ăn sáng đi. Rồi lát chị sẽ dạy em vài chiêu tự vệ, phòng khi ai dám bắt nạt.”

Minh Trân cười, lúm đồng tiền sâu hơn hẳn.

> “Vâng, thưa sư phụ của em.”

Ánh nắng chiếu nghiêng qua mái hiên, phản chiếu lên hai gương mặt trẻ — hai linh hồn từng tổn thương, giờ tìm thấy bình yên trong nhau.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc