Buổi tối hôm đó – Biệt thự họ Trương, Hà Thành
Không khí trong nhà họ Trương căng thẳng khác thường. Sau buổi triển lãm thành công, Trương Minh Trân trở về nhà với tâm trạng đầy háo hức, nhưng thứ chờ đợi cô lại là ánh mắt lạnh lẽo của cha — Trương Hạ Sâm.
Ông ngồi trong phòng khách, bộ vest vẫn chỉnh tề, trên bàn là chiếc điện thoại đang hiển thị hàng loạt bài viết bàn tán về Minh Trân và Tống Nhiên.
Ánh đèn vàng chiếu lên gương mặt ông, khiến từng đường nét thêm nghiêm nghị.
> “Ba hỏi con,” – giọng ông trầm xuống – “những tin đồn trên mạng… là thật sao?”
Minh Trân đứng im, hai bàn tay nắm chặt. Cô biết rõ mình không làm gì sai, nhưng trong ánh mắt cha, mọi lời giải thích đều vô nghĩa.
> “Ba… bọn con chỉ là bạn bè. Là cộng sự cùng nhau làm việc.”
> “Bạn bè?” – Hạ Sâm cười nhạt – “Bạn bè mà khiến cả hai nhà bị đem ra bàn tán, khiến danh tiếng gia tộc bị soi mói như vậy sao? Con nghĩ bản thân đang làm gì vậy, Minh Trân?”
Không chịu nổi nữa, Minh Trân ngẩng đầu, ánh mắt đỏ hoe nhưng kiên định:
> “Ba quên rồi sao? Ngày xưa chính ba và chú Cố còn nói — sau này nếu hai đứa hợp, để tụi nhỏ thành duyên cũng hay!”
Không gian bỗng chùng xuống.
Trương Hạ Sâm khựng lại, trong mắt ánh lên một tia bối rối. Nhưng chỉ thoáng qua, ông lập tức lấy lại vẻ nghiêm nghị:
> “Đó chỉ là câu nói đùa, Minh Trân! Con còn nhỏ, con chưa hiểu chuyện. Cái con gọi là tình cảm đó chỉ là nhất thời. Cha không cho phép chuyện này đi xa thêm nữa.”
Minh Trân siết chặt tay, nước mắt chực rơi, giọng cô khàn đi:
> “Con không cần biết là ai nói đùa, hay ai không tin — nhưng điều con muốn… con sẽ giữ lấy. Còn nếu con không thể có được…”
Cô ngẩng đầu, giọng run lên nhưng ánh mắt bỗng sắc lạnh lạ thường:
> “Thì người khác cũng không được quyền có.”
Trong khoảnh khắc ấy, bà quản gia – người đã chăm sóc Minh Trân từ nhỏ – đứng ở góc cầu thang, chứng kiến toàn bộ.
Bà lặng người, bàn tay run run siết chặt vạt áo. Ánh mắt bà hiện rõ sự kinh hãi và đau lòng – cô gái nhỏ ngày nào, dịu dàng và trong sáng, giờ lại mang trong lòng một nỗi tổn thương sâu đến mức khiến tâm hồn trở nên sắc lạnh.
Trương Hạ Sâm chỉ lặng im, nhìn con gái mình rời khỏi phòng.
Cánh cửa khép lại trong tiếng “cạch” nhẹ, nhưng âm thanh ấy lại vang vọng mãi trong lòng ông — một người cha vừa làm tổn thương đứa con mà ông yêu thương nhất.
Cảnh — Biệt thự họ Cố, đêm muộn
Không khí trong phòng khách nhà họ Cố nặng nề đến mức khiến mọi người xung quanh phải nín thở.
Tin tức giữa Tống Nhiên và Trương Minh Trân đã lan nhanh khắp các mặt báo, mạng xã hội tràn ngập hình ảnh hai người bên nhau, khiến danh tiếng của hai gia tộc lớn rung chuyển.
Cố Dạ Đình ngồi trên ghế sofa, ánh mắt trầm lạnh, đôi tay đan vào nhau như đang cố kiềm nén cơn giận đang sôi sục.
Đối diện ông, Tống Nhiên đứng thẳng lưng, khuôn mặt tái nhợt nhưng ánh mắt không hề run sợ.
> “Ba, con không làm gì sai.” — giọng cô run nhẹ nhưng dứt khoát.
> “Không sai?” — Cố Dạ Đình bật dậy, giọng ông vang như sấm — “Cả thành phố đang bàn tán về con gái nhà họ Cố dính vào một cô gái khác! Con có biết điều đó làm mất mặt dòng họ thế nào không?”
> “Con không quan tâm người khác nghĩ gì. Con chỉ biết con yêu Minh Trân.” — Tống Nhiên ngẩng đầu, đôi mắt rực sáng một cách đáng sợ.
Bốp!
Tiếng tát vang vọng khắp căn phòng.
Như Nguyệt đứng lặng người, nước mắt lập tức rơi.
Còn Tống Nhiên, sau cái tát của cha, vẫn chỉ im lặng, bàn tay khẽ chạm lên má nhưng ánh mắt không hề tránh né.
> “Ba... từ nhỏ đến lớn, con luôn nghe lời, luôn sống theo những gì ba muốn. Nhưng lần này, xin lỗi, con không thể.” — giọng cô nghẹn lại, nhưng từng chữ vẫn rõ ràng.
Cố Dạ Đình siết chặt tay, ánh mắt đỏ lên, vừa giận vừa đau.
> “Tống Nhiên, con có biết con đang làm gì không? Con đang hủy hoại tương lai của chính mình, hủy cả danh dự nhà họ Cố!”
> “Nếu danh dự đó buộc con phải từ bỏ người con yêu, vậy con không cần!” — Tống Nhiên đáp, đôi mắt long lanh nước.
Không khí trong phòng như vỡ nát.
Như Nguyệt bước tới, giọng bà run rẩy:
> “Dạ Đình, đủ rồi… nó vẫn là con của chúng ta mà…”
Nhưng Dạ Đình chỉ quay lưng, không nói thêm lời nào.
Ông sợ — sợ đứa con gái mà ông từng bảo vệ bằng mọi giá, nay lại đang đi theo con đường mà ông không thể kiểm soát.
Ở bên ngoài cửa, bà quản gia đứng lặng, nước mắt rơi khi nghe tiếng Tống Nhiên nức nở trong phòng:
> “Ba à… con chỉ muốn được sống thật với trái tim mình…”
---
Cảnh – Khu vườn sau biệt thự họ Cố, đêm khuya
Trời đã khuya, cả căn biệt thự chìm trong ánh trăng dịu.
Sau cuộc cãi vã, Tống Nhiên lặng lẽ ra sau vườn, gió đêm thổi nhẹ làm tóc cô bay phất phơ, đôi mắt đỏ hoe vẫn chưa khô nước mắt.
Cô ngồi xuống bậc đá cạnh hồ, im lặng nhìn phản chiếu của mình trong làn nước.
Trong lòng cô ngổn ngang — giữa lý trí và tình cảm, giữa gia đình và chính mình.
Tiếng bước chân vang lên khẽ khàng.
Lục Thành — người chú thân thiết như một người cha thứ hai — từ từ tiến lại, trên tay cầm một chiếc áo khoác.
> “Trời lạnh rồi, mặc vào đi, cháu mà bệnh nữa thì mẹ con lại lo thêm đó.”
Tống Nhiên quay lại, giọng nghẹn:
> “Chú Thành… con không biết mình đã làm sai ở đâu nữa.”
Lục Thành thở dài, ngồi xuống cạnh cô.
> “Cháu không sai, Nhiên à. Chỉ là… người lớn như tụi chú đôi khi sợ mất đi những điều họ từng dày công gìn giữ. Ba con yêu con nhiều hơn con nghĩ, nhưng lại không biết cách yêu sao cho đúng.”
Tống Nhiên im lặng, chỉ nhìn lên bầu trời đêm.
> “Con nhớ Minh Trân…” — giọng cô khẽ run.
Lục Thành nhìn cô một lúc rồi mỉm cười nhẹ.
> “Nếu con muốn gặp nó… thì đi đi.”
Tống Nhiên ngẩng lên, sững sờ.
Lục Thành ra hiệu về phía cổng sau, nơi ánh đèn xe hơi thấp thoáng.
> “Chú đã gọi người của nhà họ Trương. Nó đang đợi con ở ngoài kia.”
---
Cảnh – Cổng sau biệt thự họ Cố
Gió đêm mang theo hương hoa nhài thoảng qua.
Trương Minh Trân đứng bên chiếc xe đen, khoác áo len mỏng, đôi mắt lo lắng nhìn về phía cổng.
Khi Tống Nhiên bước ra, hai người chỉ đứng lặng nhìn nhau vài giây — không cần nói gì, ánh mắt đã nói hết tất cả.
> “Chị Nhiên…” — Minh Trân khẽ gọi, giọng cô run lên, đôi đồng tiền bên má khẽ hiện ra.
“Em nghe nói…”
Tống Nhiên không để cô nói hết câu, chỉ tiến lại gần rồi nhẹ nhàng ôm chặt Minh Trân.
> “Không sao đâu… chỉ cần em tới, là chị thấy ổn rồi.”
Minh Trân siết chặt vòng tay, nước mắt khẽ rơi trên vai áo trắng của Tống Nhiên.
Xa xa, Lục Thành đứng nhìn cảnh ấy qua cửa sắt, ánh mắt dịu lại — nụ cười pha lẫn niềm thương cảm và sự chở che.
Ông biết, có những thứ dù bị ngăn cản cũng không thể dập tắt — đó là trái tim chân thành.