Đêm hôm ấy, khu vườn sau biệt thự được bao phủ bởi ánh trăng dịu nhẹ.
Gió khẽ thổi, làm lay động những cánh hoa hồng vừa hé nở.
Tống Nhiên và Minh Trân ngồi cạnh nhau trên bậc đá, giữa khoảng không yên tĩnh đến mức chỉ nghe tiếng lá rơi.
> “Hôm nay… em sợ lắm.” – Minh Trân khẽ nói, giọng cô run run – “Em sợ người ta ghét em, sợ làm chị gặp rắc rối.”
Tống Nhiên mỉm cười, quay sang nhìn cô:
> “Ngốc quá. Từ khi nào em phải sợ hãi vì sống thật với lòng mình chứ?”
Minh Trân im lặng.
Ánh mắt hai người chạm nhau — trong đó, không còn sự ngại ngùng, chỉ còn niềm tin, sự cảm thông, và một thứ cảm xúc ấm áp đang lớn dần.
Tống Nhiên nhẹ nói:
> “Em không cần phải cố gắng trở thành ai khác. Cứ là chính mình… dù cả thế giới có quay lưng, chị vẫn ở đây.”
Gió đêm mang theo hương hoa thoang thoảng.
Minh Trân khẽ mỉm cười, đôi má hồng lên vì xúc động.
Trong khoảnh khắc ấy, cả hai không nói gì thêm — nhưng ánh nhìn đã nói thay tất cả.
Một mối liên kết dịu dàng, mỏng manh nhưng chân thành, bắt đầu nảy nở — giữa hai tâm hồn trẻ đang học cách hiểu, cảm thông và yêu thương theo cách thuần khiết nhất.
---
Sau vài ngày, vụ việc trong trường đã được Cố Dạ Đình và Trương Hạ Sâm xử lý ổn thỏa.
Những kẻ gây chuyện bị đình chỉ, tin tức tiêu cực cũng được gỡ xuống — mọi thứ tưởng chừng đã trở lại yên bình như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng, những người thật sự tinh ý đều nhận ra rằng, giữa Tống Nhiên và Trương Minh Trân, có điều gì đó đã thay đổi.
Buổi chiều hôm ấy, ánh nắng len qua khung cửa sổ lớp học, chiếu lên mái tóc của Minh Trân khiến nó ánh lên màu nâu nhạt.
Cô đang ngồi bên cạnh Tống Nhiên, cùng xem lại bản thiết kế cho buổi triển lãm sắp tới.
Không ai nói gì, chỉ có tiếng bút viết và tiếng gió lướt nhẹ qua rèm cửa.
Thỉnh thoảng, ánh mắt hai người khẽ chạm nhau — đủ để khiến tim đập nhanh thêm một nhịp.
Một ánh nhìn đầy hiểu ý, không lời nhưng chứa cả ngàn điều chưa nói.
Từ xa, vài học sinh trong lớp nhìn qua, khẽ thì thầm:
> “Hai người họ... dạo này thân thiết ghê ha?”
“Không biết có phải chỉ là bạn bè không nữa...”
Tống Nhiên không bận tâm. Cô chỉ khẽ nghiêng đầu, cười nhẹ, tiếp tục ghi chú vào sổ.
Còn Minh Trân — cô nhìn Tống Nhiên giây lát, rồi cúi đầu, giấu đi nụ cười thoáng qua trên môi.
Ở một nơi nào đó, sau bao biến cố, họ đã tìm được một cảm giác an yên rất riêng — bình dị mà sâu sắc, không cần nói ra cũng đủ hiểu.
---
Một tuần sau – Buổi Triển lãm Nghệ thuật và Công nghệ tại Trường Trung học Hà Thành
Sân trường hôm ấy đông nghịt người. Học sinh, giáo viên và cả đại diện từ các trường lân cận đều đến tham dự. Các gian trưng bày được sắp xếp thành hàng dài, rực rỡ sắc màu, nhưng gian thu hút nhiều người nhất lại chính là gian hợp tác giữa Câu lạc bộ Võ thuật và Câu lạc bộ Công nghệ — nơi mang tên:
> “Sức mạnh và Trí tuệ – Khi đam mê hòa làm một.”
Tất cả ý tưởng này đến từ Tống Nhiên và Trương Minh Trân.
Công nghệ mô phỏng chuyển động võ thuật, hệ thống cảm ứng mà Minh Trân tự lập trình, và phần trình diễn võ thuật mạnh mẽ của Tống Nhiên — khiến mọi người không thể rời mắt.
Khi phần trình diễn kết thúc, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay kéo dài.
Thầy hiệu trưởng bước lên trao bằng khen, mỉm cười nói:
> “Một sự kết hợp hoàn hảo giữa sức mạnh và trí tuệ. Hai em đã chứng minh rằng sự khác biệt có thể tạo nên điều tuyệt vời nhất.”
Minh Trân hơi cúi đầu, khuôn mặt đỏ nhẹ nhưng nụ cười vẫn tươi rói, hai lúm đồng tiền hiện rõ.
Bên cạnh, Tống Nhiên đứng thẳng, ánh mắt đầy tự hào nhìn cô bạn nhỏ hơn mình hai tuổi.
Phía cuối khán đài, Cố Dạ Đình và Trương Hạ Sâm cũng đang đứng cạnh nhau.
Hai người đàn ông từng là bạn, giờ lại cùng nhìn hai cô gái trẻ — con gái của họ, thế hệ kế tiếp, đang tỏa sáng rực rỡ trước mắt.
> “Nhìn xem,” Hạ Sâm khẽ nói, giọng pha chút xúc động, “con bé Minh Trân của tôi... cuối cùng cũng đã cười thật lòng.”
“Còn con gái tôi,” Dạ Đình đáp, khẽ nhếch môi, “lại học được cách mở lòng.”
Cả hai khẽ nhìn nhau, cười nhẹ.
Không cần nói thêm lời nào — họ đều hiểu, một chương mới của hai gia đình đã thật sự bắt đầu.
Khi màn đêm buông xuống, sân trường chỉ còn lại vài người dọn dẹp.
Tống Nhiên và Minh Trân cùng đứng nhìn dàn đèn vừa tắt.
> “Cảm ơn chị.” – Minh Trân khẽ nói.
“Vì điều gì?” – Tống Nhiên hỏi, giọng nhẹ như gió.
“Vì đã không bỏ em lại... khi mọi người đều nghi ngờ.”
Tống Nhiên khẽ cười, đưa tay xoa đầu Minh Trân:
> “Ngốc thật. Chị còn định đi đâu nữa chứ?”
Cả hai bật cười khẽ.
Trên cao, bầu trời Hà Thành sáng lên những vì sao đầu hạ, chiếu xuống hai dáng người nhỏ bé nhưng mạnh mẽ — hai tâm hồn đang dần viết nên câu chuyện của chính mình.