Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 42

Trước Sau

break

Sinh nhật của Trương Minh Trân diễn ra trong một quán cà phê nhỏ nằm trên tầng thượng giữa lòng Hà Thành.

Không ồn ào, không ánh đèn rực rỡ, chỉ có tiếng nhạc nhẹ vang lên và gió chiều lướt qua khung cửa kính.

Minh Trân ngồi đối diện Tống Nhiên, chiếc bánh sinh nhật nhỏ được đặt giữa bàn, ánh nến lung linh phản chiếu trong mắt hai người.

> “Chị Nhiên, cảm ơn chị đã đến…” – Minh Trân mỉm cười, lúm đồng tiền đôi hiện rõ.

“Sinh nhật mà chị không đến thì ai chúc em được nữa?” – Tống Nhiên cười khẽ, tay đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ.

“Quà cho em.”

Minh Trân mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền bạc có mặt hình ngôi sao.

> “Đẹp quá… chị chọn à?”

“Ừ, thấy nó giống em. Nhỏ nhưng sáng.”

Không hiểu sao, câu nói ấy khiến tim Minh Trân khẽ rung lên.

Cô ngẩng đầu nhìn Tống Nhiên, rồi cười – nụ cười nhẹ như gió xuân.

Cả hai nói chuyện rất lâu.

Về những dự án trong câu lạc bộ, về trò chơi mà Minh Trân đang quay video, và cả những ước mơ nhỏ bé mà họ từng không dám nói với ai.

Buổi tối hôm đó, có điều gì đó thật ấm áp len vào giữa hai người — không ai nói ra, nhưng cả hai đều cảm nhận được.

---

Vài ngày sau, trên mạng xã hội Hà Thành, một bài báo bất ngờ xuất hiện trên trang tin học đường nổi tiếng:

“Thiếu nữ nhà họ Cố và con gái út của Trương thị — nghi vấn đang hẹn hò?”

Bức ảnh đi kèm chính là khoảnh khắc Tống Nhiên khẽ đưa tay lau vết kem dính trên má Minh Trân trong tiệm cà phê hôm sinh nhật.

Ánh mắt cả hai nhìn nhau dịu dàng đến mức người ngoài cũng cảm nhận được sự thân mật.

Bình luận phía dưới tràn ngập:

> “Hai người họ đẹp đôi quá!”

“Không ngờ hai đại tiểu thư lại thân thiết đến thế.”

“Hẹn hò thật hả? Tin này mà lan ra thì trường Hà Thành chắc chấn động mất!”

Tin tức lan nhanh đến mức chỉ trong buổi sáng, ai trong trường cũng đã biết.

Tống Nhiên nhận được hàng chục tin nhắn, còn Minh Trân thì hoang mang, không biết nên làm gì ngoài việc trốn trong lớp học.

Giờ ra chơi, cô nắm chặt điện thoại, gương mặt đỏ bừng.

> “Chị Nhiên… em… em xin lỗi, chắc tại em đăng tấm hình hôm đó.”

Tống Nhiên nhìn cô, chỉ khẽ thở dài.

> “Không sao, chuyện rồi cũng sẽ qua. Miễn là em đừng sợ.”

> “Nhưng… người ta nói…” – Minh Trân cúi đầu.

> “Để chị lo.” – Tống Nhiên ngắt lời, giọng kiên định.

“Chúng ta chẳng làm gì sai cả. Nếu họ muốn đồn, cứ để họ đồn. Em không cần giải thích.”

Minh Trân ngẩng lên, ánh mắt cô khẽ run.

Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra — có lẽ, điều khiến mình sợ hãi nhất không phải là dư luận… mà là việc nếu vì tin đồn này, chị Nhiên rời xa cô.

---

Tin đồn lan đi quá nhanh.

Chỉ trong một buổi chiều, bài báo đã được chia sẻ khắp diễn đàn học sinh, thậm chí lọt đến tai của người lớn trong giới thượng lưu.

Một buổi tối, biệt thự nhà họ Cố sáng đèn, nhưng bầu không khí lại trĩu nặng.

Trong phòng khách, Cố Dạ Đình ngồi ở ghế chính, gương mặt ông nghiêm lại — vẫn là dáng vẻ lạnh lùng của Lão Đại hắc bang năm xưa, nhưng trong ánh mắt ấy pha lẫn lo lắng của một người cha.

Bên cạnh là Tống Như Nguyệt, ánh mắt dịu dàng nhưng không giấu nổi sự suy nghĩ.

Còn Tống Nhiên, cô gái nhỏ từng khiến hai người tự hào, giờ đứng cúi đầu, hai tay siết chặt mép váy đồng phục.

Cánh cửa mở ra, Trương Hạo Sâm và phu nhân nhà họ Trương bước vào.

Phía sau họ là Trương Minh Trân, búi tóc cao, gương mặt căng thẳng nhưng vẫn cố giữ lễ phép cúi chào.

> “Đình, lâu rồi không gặp.” – Trương Hạo Sâm mỉm cười xã giao, giọng ông vẫn trầm và có uy.

“Ừ, thật lâu rồi.” – Cố Dạ Đình đáp, nâng chén trà.

“Nhưng xem ra, chúng ta lại gặp nhau vì chuyện… hơi khác thường.”

Không khí chùng xuống.

Như Nguyệt khẽ thở dài, bà nhìn con gái, giọng ôn tồn:

> “Nhiên, con nói thật cho mẹ nghe đi. Chuyện trên mạng… là sao?”

Tống Nhiên ngẩng lên, giọng cô không run, ánh mắt vẫn kiên định:

> “Không có gì sai cả, mẹ. Con và Minh Trân chỉ là bạn thân. Nhưng nếu người khác nghĩ khác, con cũng không thấy cần phải biện minh.”

Mọi người im lặng.

Minh Trân cắn môi, rồi bất ngờ tiến lên nửa bước:

> “Cháu xin lỗi… cháu là người đăng bức ảnh hôm đó. Cháu chỉ muốn lưu lại kỷ niệm, không ngờ lại bị người ta hiểu sai.”

Trương Hạo Sâm quay sang nhìn con gái, giọng trầm:

> “Minh Trân, con biết hậu quả của việc này chứ? Con là con gái nhà họ Trương, mỗi hành động đều bị soi xét.”

> “Con biết, ba…” – cô cúi đầu, giọng nhỏ đi – “nhưng con không muốn vì lời người khác mà phải xóa đi một ký ức đẹp.”

Lời nói ấy khiến Cố Dạ Đình hơi khựng lại.

Ông nhìn Minh Trân — cô gái nhỏ tuổi, nhưng ánh mắt lại kiên cường đến lạ.

Ông khẽ liếc sang con gái mình: Tống Nhiên cũng đang mím môi, giống hệt người phụ nữ năm xưa mà ông yêu say đắm — Tống Như Nguyệt.

Không khí dịu xuống.

Như Nguyệt nở một nụ cười nhẹ:

> “Thật ra các con không làm gì sai. Truyền thông bây giờ chỉ muốn câu view. Ta chỉ muốn hai đứa hiểu — dù thế nào, vẫn phải biết bảo vệ bản thân.”

Trương Hạo Sâm gật đầu đồng ý:

> “Ta sẽ cho người xử lý bài báo đó. Chuyện này đừng để ảnh hưởng đến các con.”

Cố Dạ Đình nhìn con gái, khẽ nói:

> “Lần sau, nếu có chuyện như thế này… hãy nói với ba trước. Con không một mình đâu, hiểu không?”

Tống Nhiên gật đầu, khẽ đáp:

> “Dạ, con biết rồi ba.”

Minh Trân nhìn sang, ánh mắt hai người chạm nhau — không cần lời, nhưng trong giây phút ấy, dường như họ hiểu:

Một tình bạn, hoặc có lẽ là điều gì sâu hơn, đã được định hình — không bởi những tin đồn, mà bởi niềm tin giữa hai tâm hồn trẻ tuổi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc