Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 41

Trước Sau

break

Sáng hôm sau, ánh nắng len qua khe cửa, chiếu lên khuôn mặt còn ngái ngủ của Tống Nhiên.

Cô mở mắt, tay khẽ che đi ánh sáng, rồi chậm rãi ngồi dậy. Trên bàn học, chiếc điện thoại vẫn sáng màn hình — là tin tức được đẩy lên đầu mục “Hot của ngày”:

> “YouTuber trẻ tuổi Trương Minh Trân – cô gái tài năng gây ấn tượng với dự án sáng tạo về thế giới ảo.”

Bức ảnh trên trang báo là hình Minh Trân đang mỉm cười giữa buổi ghi hình, mái tóc búi cao gọn gàng, gương mặt tự tin, nụ cười hai lúm đồng tiền rạng rỡ.

Tống Nhiên nhìn thật lâu.

Không hiểu sao, tim cô lại đập nhanh hơn bình thường — giống như khi ai đó chạm nhẹ vào một góc ký ức chưa kịp đặt tên.

> “Cô bé này… đúng là không tầm thường.”

Cô khẽ lẩm bẩm, môi cong lên một đường cong nhỏ, không rõ là ngưỡng mộ, hay là cảm xúc gì khác nữa.

Phía ngoài cửa, giọng của Tâm An vang lên:

> “Chị Nhiên ơi, mẹ gọi xuống ăn sáng nè!”

Tống Nhiên đáp:

> “Ừ, chị xuống liền!”

Cô thay bộ đồng phục, buộc tóc cao, rồi nhìn mình trong gương. Trong ánh mắt ấy, có một tia sáng mới — một chút gì đó giống như động lực, vừa trong trẻo, vừa khác thường.

Bữa sáng hôm ấy, cả nhà ngồi quây quần. Như Nguyệt đang nói chuyện với Cố Dạ Đình về công việc từ thiện mới của gia đình họ Cố. Tâm An vừa ăn vừa nũng nịu, còn Minh Dạ thì đọc tin tức thể thao.

Khi thấy con gái cả ngồi xuống, Như Nguyệt mỉm cười:

> “Hôm nay nhìn con vui lắm đó, Nhiên. Có chuyện gì đặc biệt à?”

Tống Nhiên khẽ gật đầu, ánh mắt sáng lên:

> “Con… con chỉ thấy mình cần cố gắng hơn thôi mẹ. Có người khiến con nhận ra mình chưa làm đủ tốt.”

Cố Dạ Đình ngước nhìn con gái, giọng trầm thấp mà ấm áp:

> “Nếu là người khiến con muốn tiến về phía trước, thì người đó đáng để trân trọng.”

Câu nói ấy khiến Tống Nhiên hơi khựng lại.

Cô cụp mắt xuống, khẽ cười, đôi má ửng nhẹ một màu hồng khó giấu.

---

Buổi trưa hôm đó, khi ra khỏi lớp, điện thoại của cô khẽ rung. Một tin nhắn từ Trương Minh Trân:

> “Chị Nhiên ơi, hôm nay chị có rảnh không? Em muốn nhờ chị giúp quay một đoạn clip thử.”

Cô đọc đi đọc lại vài lần, khóe môi khẽ cong.

> “Lại là em…” — cô mỉm cười, lòng khẽ run lên vì một niềm vui nhỏ bé nhưng đủ khiến ngày dài trở nên rực rỡ.

Buổi chiều hôm ấy, ánh nắng vàng trải dài trên sân trường Hà Thành, gió nhẹ thổi qua tán cây bạch quả.

Tống Nhiên bước ra khỏi cổng trường, thấy Minh Trân đang đứng dựa vào xe, tay cầm điện thoại, mái tóc búi cao gọn gàng, đôi mắt sáng lên khi thấy cô.

> “Chị Nhiên!” — Minh Trân cười rạng rỡ, hai lúm đồng tiền hiện rõ, khiến cả khung cảnh như sáng thêm.

Tống Nhiên khẽ gật đầu, bước lại gần:

> “Em bảo cần chị giúp quay clip mà, có kịch bản chưa?”

Minh Trân cười, giơ máy quay trong tay:

> “Rồi ạ! Hôm nay em muốn quay chủ đề ‘Một ngày cùng người đặc biệt’.”

Tống Nhiên hơi sững lại:

> “Người đặc biệt?”

Minh Trân nghiêng đầu, nụ cười tinh nghịch:

> “Là chị đó, chị Nhiên.”

Câu nói ấy khiến tim Tống Nhiên khẽ run, dù cô cố giữ bình tĩnh.

Hai người cùng đi về khu vườn nhỏ phía sau khuôn viên trường — nơi ánh sáng xuyên qua những tán lá, đổ bóng lấp lánh trên mặt đất.

Minh Trân chỉnh lại góc máy, rồi giơ tay lên đếm:

> “Ba, hai, một... bắt đầu!”

Cô bắt đầu quay, giọng nói nhẹ nhàng, tự nhiên:

> “Xin chào mọi người, hôm nay em sẽ giới thiệu một người mà em vô cùng ngưỡng mộ — chị ấy mạnh mẽ, độc lập và luôn khiến em muốn cố gắng hơn.”

Máy quay dừng lại ở gương mặt Tống Nhiên — cô hơi ngượng, ánh mắt tránh đi chỗ khác.

> “Em nói quá rồi…”

Minh Trân bật cười khẽ, giọng nói dịu như gió:

> “Không, em nói thật đấy. Lần đầu tiên gặp chị, em đã nghĩ… nếu được trở nên giống như chị thì tốt biết bao.”

Không khí bỗng chậm lại.

Giữa khung cảnh yên bình ấy, hai người nhìn nhau, không nói thêm gì, nhưng dường như đã hiểu được điều mà cả hai đều chưa dám thừa nhận.

Sau khi quay xong, Minh Trân mở đoạn clip vừa rồi lên xem.

Trong màn hình, Tống Nhiên cười nhẹ, ánh mắt sáng trong dưới nắng chiều.

Cô nhìn đoạn đó một lúc lâu, rồi quay sang Tống Nhiên, khẽ nói:

> “Chị cười đẹp thật.”

Tống Nhiên cười, giọng nhỏ đến mức gần như là thì thầm:

> “Chỉ khi có người làm chị thấy vui thôi.”

Gió chiều khẽ thổi qua, cuốn theo mùi hoa nhài nhẹ nhàng lan tỏa.

Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều im lặng, nhưng trong ánh nhìn của họ đã có thứ gì đó dịu dàng — một sự rung động nhẹ, chưa đủ để thành lời, nhưng đủ khiến tim cả hai cùng khẽ chao đảo.

Tối hôm đó, thành phố Hà Thành chìm trong ánh đèn rực rỡ.

Trên tầng hai căn biệt thự nhà họ Trương, căn phòng của Minh Trân vẫn sáng đèn — ánh sáng từ màn hình laptop phản chiếu lên gương mặt cô, khiến đôi mắt cô càng trở nên sâu và tĩnh lặng hơn.

Cô đang chỉnh lại video quay cùng Tống Nhiên vào buổi chiều.

Mỗi khung hình, mỗi tiếng cười đều khiến tim cô khẽ run lên.

Đến đoạn cuối — khi cả hai vừa hoàn thành cảnh quay, Minh Trân bấm dừng video.

Nhưng khi tua chậm lại, cô bất chợt nhận ra: máy quay chưa tắt hẳn.

Góc máy hơi lệch, quay nghiêng về phía Tống Nhiên.

Trong vài giây ngắn ngủi ấy, hình ảnh Tống Nhiên hiện lên — cô đứng đó, ánh nắng cuối chiều phủ lên tóc, đôi mắt khẽ dõi theo Minh Trân.

Ánh nhìn ấy dịu dàng, chân thật, xen lẫn chút gì đó mà lời nói không thể chạm tới.

Minh Trân khựng lại.

Tim cô đập nhanh hơn — một nhịp, rồi hai nhịp.

Cô tua lại lần nữa, ánh mắt không rời khỏi màn hình.

> “Chị… đang nhìn mình sao?” — cô khẽ thì thầm.

Nụ cười thoáng qua của Tống Nhiên trong khung hình khiến cô không thể rời mắt.

Không phải nụ cười dành cho ống kính, cũng không phải nụ cười của một chị lớn dịu dàng với đàn em — mà là một nụ cười thật lòng, ấm áp và mang theo điều gì đó chưa được gọi tên.

Minh Trân dựa người ra ghế, bàn tay đặt lên ngực.

> “Là cảm giác gì thế này…”

Trong đầu cô vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Tống Nhiên ban chiều:

> “Chỉ khi có người làm chị thấy vui thôi.”

Câu nói ấy khiến tim cô run rẩy lần nữa.

Cô khẽ cười, ánh mắt ánh lên một tia sáng khó giấu:

> “Nếu người đó là em… thì sao, chị Nhiên?”

Bên ngoài cửa sổ, gió đêm khẽ lay rèm.

Từng ngôi sao nhỏ trên bầu trời như đang lấp lánh, chứng kiến một điều gì đó đang dần hình thành — rất nhẹ, rất trong trẻo, nhưng cũng rất thật.

Ở phía bên kia thành phố, trong căn phòng riêng của mình, Tống Nhiên vẫn chưa ngủ.

Cô ngồi bên bàn học, lật qua trang sổ tay, nhưng ánh mắt lại vô thức dừng lại ở dòng chữ nhỏ cô viết ra ban chiều:

> “Có những người, chỉ cần xuất hiện thôi… cũng đủ khiến mình muốn tốt hơn mỗi ngày.”

Cô khẽ cười, ngón tay dừng trên dòng chữ ấy.

> “Em thật sự… đặc biệt lắm, Minh Trân à.”

Một buổi chiều muộn, ánh nắng cuối cùng của ngày len qua khung cửa sổ lớp học, chiếu lên gương mặt Trương Minh Trân. Cô đang ngồi trong phòng câu lạc bộ công nghệ, đôi tay vẫn thoăn thoắt trên bàn phím, nhưng ánh mắt lại lơ đãng nhìn ra ngoài sân — nơi Tống Nhiên đang cùng các bạn trong câu lạc bộ võ thuật luyện tập.

Mồ hôi lăn dài trên cổ, gương mặt Tống Nhiên rắn rỏi mà vẫn toát lên nét dịu dàng khiến tim Minh Trân chợt khẽ nhói. Cô cắn nhẹ môi, rồi khẽ cười — hai lúm đồng tiền nhỏ nơi khóe miệng hiện lên, mềm mại như ánh nắng chiều.

Khi buổi tập kết thúc, Minh Trân đứng đợi ở hành lang, tay cầm chai nước lạnh.

> “Chị Nhiên!” – cô gọi, giọng trong trẻo vang lên giữa khoảng sân rộng.

Tống Nhiên quay lại, mỉm cười khi thấy cô em nhỏ quen thuộc chạy lại, gương mặt hơi đỏ vì nắng.

> “Em lại đợi chị à?”

> “Dạ… em có chuyện muốn nói.” – Minh Trân khẽ nói, giọng nhỏ đi hẳn.

Cả hai cùng ngồi xuống bậc thềm, gió nhẹ thổi qua làm tà váy đen của Minh Trân khẽ lay động.

Cô ngồi im vài giây, rồi lấy hết can đảm nhìn Tống Nhiên, đôi mắt long lanh như chứa cả bầu trời chiều.

> “Chị Nhiên… một tháng nữa là sinh nhật em.” – cô ngập ngừng.

“Em muốn… rủ chị đi ăn sinh nhật với em. Không cần đông đâu, chỉ có hai chị em mình thôi.”

Tống Nhiên hơi sững người.

Cô nhìn vào gương mặt đầy chờ đợi của Minh Trân, trong lòng thoáng dâng lên một cảm xúc dịu dàng đến lạ.

> “Sinh nhật em à?” – cô hỏi, giọng nhẹ như gió.

“Ừm.” – Minh Trân gật đầu, hai má ửng hồng. “Em muốn năm nay khác một chút… không phải tiệc lớn ở nhà, không có nhiều người. Chỉ cần chị thôi là đủ.”

Khoảnh khắc ấy, Tống Nhiên bỗng cảm thấy tim mình mềm đi.

Cô bật cười, đưa tay khẽ xoa đầu cô bé trước mặt.

> “Được rồi, chị hứa. Sinh nhật em, chị sẽ là người đầu tiên chúc mừng.”

Minh Trân ngẩng đầu, hai lúm đồng tiền lại hiện lên rõ ràng, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng sau mưa.

> “Vậy là em có thể ghi vào sổ rồi nhé! Chị không được quên đó.”

> “Chị mà quên, em tính sao?” – Tống Nhiên trêu.

“Thì… chị phải chịu trách nhiệm với em cả ngày hôm đó.” – Minh Trân nói nhỏ, rồi vội quay mặt đi vì ngại.

Tống Nhiên khẽ cười, ánh mắt dừng lại nơi gương mặt ửng hồng kia.

Cô không đáp, chỉ gật đầu nhẹ — nhưng nụ cười ấy lại khiến tim Minh Trân đập nhanh hơn thường lệ.

Gió chiều lại thổi qua, mang theo hương cỏ non và chút vị ngọt của tháng sắp tới — tháng sinh nhật của Trương Minh Trân, tháng mà cả hai không hề biết… sẽ là khởi đầu cho một bước ngoặt trong mối quan hệ giữa họ.

---

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc