Sau khi rửa mặt xong, Tống Nhiên cùng Minh Trân bước xuống phòng ăn.
Căn nhà họ Cố sáng rực bởi ánh nắng trưa, mùi thức ăn thơm phức lan tỏa khắp gian bếp.
Trên bàn, ông Cố Dạ Đình và ông Trương Hạo Sâm đã ngồi đó, vừa dùng bữa vừa trò chuyện vui vẻ như hai người bạn lâu năm.
> “Lâu lắm rồi mới gặp lại, Hạo Sâm, con gái cậu lớn nhanh thật đấy!” – Dạ Đình cười nói.
“Còn nhà cậu thì sao, có cô con gái giỏi giang chẳng kém gì Như Nguyệt năm xưa.” – Trương Hạo Sâm đáp, giọng đắc ý.
Khi hai cô gái bước vào, Như Nguyệt đang sắp đũa, liền ngẩng đầu nhìn lên, khẽ cười trêu:
> “Ôi chao, hai đứa nhỏ này ngủ say như mèo con vậy, có biết là mọi người đợi lâu rồi không?”
Tống Nhiên hơi đỏ mặt, còn Minh Trân thì cười ngại, lúm đồng tiền hai bên má hiện rõ khiến ai nhìn cũng thấy dễ thương.
Lúc này, Minh Dạ và Tâm An đã ngồi sẵn ở bàn.
Tâm An chống cằm nhìn Minh Trân, mắt sáng long lanh:
> “Chị Minh Trân, chị ngủ chung với chị Nhiên hả? Hai người ôm nhau ngủ luôn á?”
Câu nói ngây ngô của con bé khiến cả bàn bật cười.
Tống Nhiên ho khẽ, giả vờ nghiêm giọng:
> “Tâm An, ăn cơm đi, nói nhiều quá đấy.”
Minh Dạ liền tiếp lời trêu:
> “Chị Nhiên đỏ mặt rồi kìa! Chắc xấu hổ đó nha.”
Như Nguyệt cũng không bỏ lỡ cơ hội, vừa gắp thức ăn vừa cười:
> “Được rồi, đừng trêu chị con nữa. Mà bác phải công nhận, Minh Trân dễ thương thật, cười một cái là hai cái đồng tiền lộ ra nhìn mà yêu ghê.”
Minh Trân cười bẽn lẽn, cúi đầu nói nhỏ:
> “Bác khen quá lời rồi ạ...”
Tâm An vẫn chưa chịu buông tha, chồm người lên hỏi tiếp:
> “Chị Minh Trân ơi, chiều nay chị còn ở lại chơi với em không?”
Minh Trân bật cười, gật đầu:
> “Tất nhiên rồi, chị đã hứa rồi mà.”
Tiếng cười vang lên khắp phòng ăn.
Không khí nhà họ Cố trở nên ấm áp và đầy tiếng nói cười.
Giữa khung cảnh ấy, Tống Nhiên nhìn Minh Trân — cô gái nhỏ với đôi má lúm xinh xắn, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ — và khẽ mỉm cười.
Trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác khó tả: nhẹ nhàng, trong sáng, nhưng cũng khiến tim đập nhanh hơn bình thường.
---
Sau khi rửa mặt xong, Tống Nhiên cùng Minh Trân bước xuống phòng ăn.
Căn nhà họ Cố sáng rực bởi ánh nắng trưa, mùi thức ăn thơm phức lan tỏa khắp gian bếp.
Trên bàn, ông Cố Dạ Đình và ông Trương Hạo Sâm đã ngồi đó, vừa dùng bữa vừa trò chuyện vui vẻ như hai người bạn lâu năm.
> “Lâu lắm rồi mới gặp lại, Hạo Sâm, con gái cậu lớn nhanh thật đấy!” – Dạ Đình cười nói.
“Còn nhà cậu thì sao, có cô con gái giỏi giang chẳng kém gì Như Nguyệt năm xưa.” – Trương Hạo Sâm đáp, giọng đắc ý.
Khi hai cô gái bước vào, Như Nguyệt đang sắp đũa, liền ngẩng đầu nhìn lên, khẽ cười trêu:
> “Ôi chao, hai đứa nhỏ này ngủ say như mèo con vậy, có biết là mọi người đợi lâu rồi không?”
Tống Nhiên hơi đỏ mặt, còn Minh Trân thì cười ngại, lúm đồng tiền hai bên má hiện rõ khiến ai nhìn cũng thấy dễ thương.
Lúc này, Minh Dạ và Tâm An đã ngồi sẵn ở bàn.
Tâm An chống cằm nhìn Minh Trân, mắt sáng long lanh:
> “Chị Minh Trân, chị ngủ chung với chị Nhiên hả? Hai người ôm nhau ngủ luôn á?”
Câu nói ngây ngô của con bé khiến cả bàn bật cười.
Tống Nhiên ho khẽ, giả vờ nghiêm giọng:
> “Tâm An, ăn cơm đi, nói nhiều quá đấy.”
Minh Dạ liền tiếp lời trêu:
> “Chị Nhiên đỏ mặt rồi kìa! Chắc xấu hổ đó nha.”
Như Nguyệt cũng không bỏ lỡ cơ hội, vừa gắp thức ăn vừa cười:
> “Được rồi, đừng trêu chị con nữa. Mà bác phải công nhận, Minh Trân dễ thương thật, cười một cái là hai cái đồng tiền lộ ra nhìn mà yêu ghê.”
Minh Trân cười bẽn lẽn, cúi đầu nói nhỏ:
> “Bác khen quá lời rồi ạ...”
Tâm An vẫn chưa chịu buông tha, chồm người lên hỏi tiếp:
> “Chị Minh Trân ơi, chiều nay chị còn ở lại chơi với em không?”
Minh Trân bật cười, gật đầu:
> “Tất nhiên rồi, chị đã hứa rồi mà.”
Tiếng cười vang lên khắp phòng ăn.
Không khí nhà họ Cố trở nên ấm áp và đầy tiếng nói cười.
Giữa khung cảnh ấy, Tống Nhiên nhìn Minh Trân — cô gái nhỏ với đôi má lúm xinh xắn, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ — và khẽ mỉm cười.
Trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác khó tả: nhẹ nhàng, trong sáng, nhưng cũng khiến tim đập nhanh hơn bình thường.
---
Buổi chiều, ánh nắng Hà Thành nhuộm vàng cả khu vườn nhà họ Cố.
Những bông hồng được chăm tỉa cẩn thận đung đưa theo gió, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp nơi.
Phía xa, Minh Dạ và Tâm An đang chạy loanh quanh, cười đùa ầm ĩ.
Còn Minh Trân, trong chiếc váy đen xòe nhẹ, cúi xuống phụ Thiên Dã lượm quả bóng nhỏ đang lăn lóc trên cỏ.
> “Nè, đừng bò ra xa thế, ngã bây giờ.” – Minh Trân khẽ nói, rồi bật cười khi thằng bé vươn tay về phía cô, ánh mắt tròn xoe lấp lánh.
Tống Nhiên đứng ở ban công tầng hai, tay cầm ly nước cam, ánh mắt dịu dàng dõi theo khung cảnh ấy.
Cô không biết từ lúc nào, việc nhìn Trương Minh Trân lại khiến lòng cô an yên đến lạ.
Cô gái nhỏ ấy có vẻ ngoài đơn giản, nhưng mỗi hành động, mỗi nụ cười đều như chứa đựng một nguồn năng lượng khiến người khác bị cuốn hút.
Như Nguyệt bước đến, khẽ đặt tay lên vai con gái.
> “Con nhìn Minh Trân hoài vậy, có chuyện gì à?”
Tống Nhiên giật mình, vội đáp:
> “Không đâu mẹ… con chỉ thấy cô ấy thân thiện, lại khéo chăm Thiên Dã quá.”
Như Nguyệt khẽ mỉm cười, ánh mắt ẩn chứa chút trêu chọc nhưng cũng đầy ấm áp:
> “Thân thiện là tốt, con gái à. Có những người đến, không phải để làm thay đổi cuộc đời ta… mà là để khiến nó trở nên nhẹ nhàng hơn.”
Tống Nhiên im lặng, câu nói ấy như khẽ chạm vào điều gì trong tim cô.
Dưới sân, Minh Trân lúc này bị Tâm An kéo đi chơi trốn tìm.
Tiếng cười giòn tan của ba đứa nhỏ vang khắp khu vườn, hòa vào ánh nắng rực rỡ như khắc họa một buổi chiều yên bình mà hiếm khi nhà họ Cố có được.
Khi trời dần ngả chiều, Minh Trân ngồi nghỉ dưới tán cây, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Tống Nhiên mang xuống cho cô một chai nước mát.
> “Uống đi, kẻo mệt.”
Minh Trân ngẩng lên, hai má đỏ hồng, đồng tiền hai bên má hiện rõ khi cô cười:
> “Cảm ơn chị Nhiên.”
Chỉ ba chữ đơn giản thôi, mà tim Tống Nhiên lại lỡ nhịp.
Cô lặng nhìn gương mặt ấy – vừa gần gũi, vừa xa lạ – và trong giây phút đó, cô nhận ra… có lẽ cảm xúc này không còn là “sự quý mến đơn thuần” nữa.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa hồng rơi lả tả quanh hai người.
Tống Nhiên khẽ nói, giọng thấp và dịu dàng:
> “Nếu em mệt thì có thể lên phòng chị nghỉ một chút… chỗ đó vẫn là của em.”
Minh Trân khẽ ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt trong veo, nụ cười nhẹ thoáng qua như một lời đáp không cần ngôn ngữ.
Trời dần buông tối.
Những ánh đèn trong khu biệt thự nhà họ Cố lần lượt sáng lên, soi rõ từng khoảng sân, từng tán cây rợp bóng.
Không khí trong nhà yên bình đến lạ – chỉ còn lại tiếng cười khe khẽ của Tâm An và Thiên Dã trong phòng khách, còn Minh Dạ thì đang ngồi làm bài tập.
Minh Trân khẽ xếp gọn lại quyển sổ phác thảo trong tay, đứng dậy nhìn ra khu vườn qua lớp kính trong suốt.
> “Đẹp thật…” – cô khẽ nói, đôi mắt ánh lên ánh sáng của những vì sao phản chiếu qua cửa sổ.
Phía sau, Tống Nhiên bước đến, trên tay là hai ly sữa ấm.
> “Của em nè, uống chút cho dễ ngủ.”
Minh Trân mỉm cười, đôi đồng tiền hiện rõ, giọng nhỏ nhẹ:
> “Cảm ơn chị Nhiên… lúc nào chị cũng chu đáo quá.”
Hai người ngồi xuống ghế sofa cạnh nhau, tiếng đồng hồ trong nhà khẽ tích tắc.
Giây phút đó, mọi thứ như chậm lại — chỉ còn lại tiếng gió ngoài hiên và nhịp tim khẽ vang trong lồng ngực mỗi người.
Tống Nhiên khẽ hỏi, giọng dịu dàng:
> “Hôm nay em vui chứ?”
Minh Trân gật đầu, ánh mắt lấp lánh:
> “Vui ạ. Từ khi sang Hà Thành đến giờ, hôm nay là lần đầu em thấy mình được cười nhiều như vậy… Ở bên mọi người, em cảm giác như có một mái nhà thật sự.”
Tống Nhiên lặng im, tay khẽ siết ly sữa trong lòng.
Ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt tươi sáng của Minh Trân — đôi mắt ấy, nụ cười ấy, khiến tim cô như bị kéo đi một nhịp.
Phía xa, Cố Dạ Đình và Như Nguyệt đứng bên hành lang tầng hai, nhìn xuống khung cảnh qua lan can.
Như Nguyệt khẽ nói, giọng pha chút ý vị:
> “Con gái mình lớn thật rồi… biết quan tâm, biết để ý người khác.”
Cố Dạ Đình mỉm cười, tay vòng qua eo vợ:
> “Phải, con bé trưởng thành hơn mình tưởng. Còn cô bé kia…” – anh dừng lại, nhìn về phía Minh Trân – “hình như cũng là người đặc biệt.”
Như Nguyệt gật đầu, ánh mắt hiền hậu:
> “Có những mối duyên chẳng cần nói ra, chỉ cần nhìn là đã hiểu.”
Dưới phòng khách, Minh Trân cúi nhìn đồng hồ, rồi khẽ nói:
> “Trễ rồi, chắc ba em sắp đến đón.”
Tống Nhiên đứng dậy, khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại thấy một chút hụt hẫng không rõ lý do.
Cô tiễn Minh Trân ra tận cổng, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt hai người, khiến không gian trở nên mờ ảo, dịu dàng đến lạ.
> “Chị Nhiên…” – Minh Trân khẽ gọi.
“Ừ?”
“Em thật sự rất vui khi gặp chị.”
Câu nói đơn giản nhưng lại khiến Tống Nhiên bất động trong giây lát.
Cô nhìn cô gái nhỏ trước mặt — đôi mắt sáng, nụ cười nhẹ — và chỉ đáp bằng một câu rất khẽ:
> “Chị cũng vậy, Minh Trân.”
Chiếc xe màu đen dừng lại trước cổng.
Cánh cửa xe mở ra, ánh đèn pha chiếu sáng con đường nhỏ.
Minh Trân quay đầu lại lần cuối, nở nụ cười thật tươi với cô.
> “Em sẽ còn quay lại mà.”
Khi xe khuất dạng, Tống Nhiên vẫn đứng yên tại chỗ, gió đêm lùa qua, mang theo mùi hương hoa nhài thoang thoảng.
Trong lòng cô, có một cảm xúc gì đó vừa ấm áp, vừa khiến người ta không dám gọi tên.