Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 39

Trước Sau

break

Chiều hôm ấy – Sân sau của trường Trung học Hà Thành

Trời bất chợt đổ mưa nhẹ, bầu không khí trong sân loáng thoáng hơi ẩm.

Minh Trân vừa rời khỏi phòng thí nghiệm công nghệ, tay còn cầm chiếc laptop chứa bản thiết kế mới — phần mềm hỗ trợ học sinh lập trình cơ bản, dự án cô làm suốt mấy tuần qua để tham gia cuộc thi cấp quốc gia.

Nhưng khi cô vừa bước qua hành lang, sáu bóng người từ phía sau bỗng chặn đường.

Đó là nhóm nữ sinh nổi tiếng trong trường — toàn là con nhà quyền thế, trong đó một người là con gái của hiệu trưởng, Trần Tố Du.

> Trần Tố Du: (nhếch môi)

“Ồ, xem ai đây? Thiên tài YouTube, thiên tài lập trình hả?

Cô tưởng chỉ nhờ cái tên Trương gia là muốn làm gì thì làm sao?”

Minh Trân vẫn giữ bình tĩnh, giọng cô nhẹ nhưng dứt khoát:

> “Tôi không động đến ai cả. Mong các cô tránh đường.”

Một cô gái khác bật cười khẩy, hất cằm:

> “Tránh à? Cô tưởng trường này của cô chắc? Tụi này chỉ muốn dạy cô một bài học…

Đừng tưởng giỏi công nghệ là có thể bước lên đầu người khác.”

Vừa dứt lời, một xô nước lạnh bị hất thẳng về phía Minh Trân.

Tiếng “Ào” vang lên giữa hành lang, chiếc áo trắng mỏng dính trên người cô ướt sũng, mái tóc dài xõa rối, đôi môi run run nhưng ánh mắt vẫn không rơi lệ.

> Minh Trân: (ngẩng mặt lên, giọng khàn nhẹ)

“Các cô… chỉ có vậy thôi sao?”

Ánh mắt ấy — lạnh, kiêu ngạo, như một ngọn dao mảnh cắt xuyên sự kiêu căng của bọn họ.

Tống Nhiên vừa đi đến, bắt gặp cảnh đó, liền lập tức bước tới chắn trước mặt Minh Trân, cởi áo khoác ngoài trùm lên người cô.

> Tống Nhiên: (giọng trầm xuống, đầy lạnh lẽo)

“Ai làm?”

Không ai dám nói.

Chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái ngói.

Nhưng ánh nhìn sắc bén của Tống Nhiên khiến cả đám lùi bước.

> Tống Nhiên:

“Các cô nghĩ nhà họ Trương và nhà họ Cố là thứ dễ chọc vào sao?”

 Tối hôm đó – Văn phòng trường Trung học Hà Thành

Hai chiếc xe sang đỗ ngay trước cổng trường.

Cửa xe mở ra, bước xuống là Cố Dạ Đình trong bộ vest đen sắc lạnh, cùng Trương Hạo Sâm – người đàn ông mang khí chất quyền lực, đôi mắt sâu và giọng nói đầy uy lực.

Hiệu trưởng và ban giám hiệu đều có mặt, không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

> Cố Dạ Đình: (giọng trầm, dằn từng chữ)

“Tôi muốn biết, trong ngôi trường được gọi là danh giá này, học sinh lại dám động tay động chân với con gái nhà Trương gia?”

> Trương Hạo Sâm: (đập nhẹ tài liệu xuống bàn)

“Tôi không cần lời xin lỗi. Tôi cần sự thật, và sự công bằng.

Sáu người đó, tôi muốn danh tính, muốn biết ai chống lưng.”

Hiệu trưởng toát mồ hôi, giọng run run:

> “Chuyện… chuyện này chỉ là hiểu lầm nhỏ giữa học sinh…”

> Cố Dạ Đình: (cắt ngang, ánh mắt như băng)

“Hiểu lầm mà khiến con bé ướt sũng, mất dữ liệu trong máy tính, cả dự án bị phá hủy sao?

Nếu là hiểu lầm, vậy để tôi giúp ‘làm rõ’.”

Từng lời của anh khiến ai nấy đều im bặt.

Trương Hạo Sâm quay sang, bàn tay đặt nhẹ lên vai con gái mình — Minh Trân vẫn ngồi lặng im, đôi mắt đỏ hoe nhưng không khóc.

> Trương Hạo Sâm: (dịu giọng)

“Con gái, nói cho ba biết – ai làm?”

> Minh Trân: (lắc đầu, nhỏ nhẹ)

“Ba à… con không muốn vì con mà có ai bị tổn thương. Nhưng con sẽ không bao giờ quên chuyện hôm nay.”

Cố Dạ Đình khẽ nhìn sang Tống Nhiên, ánh mắt hai người giao nhau.

Không cần lời, cả hai cùng hiểu — chuyện này sẽ không dừng lại đơn giản.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc