Chiều hôm ấy – Biệt thự họ Cố
Sau khi buổi học kết thúc, Tống Nhiên đưa Minh Trân ra cổng trường. Vừa đến nơi, một chiếc xe sang màu đen đỗ lại trước cổng — biểu tượng của gia tộc họ Trương.
Tài xế bước xuống mở cửa, nhưng người bước ra lại là Trương Hạo Sâm, cha của Minh Trân.
Cùng lúc đó, Cố Dạ Đình cũng vừa đến đón con gái mình tan học. Hai người đàn ông nhìn nhau — thời gian như khựng lại một thoáng.
> Cố Dạ Đình:
“Trương Hạo Sâm… bao nhiêu năm rồi nhỉ?”
> Trương Hạo Sâm: (cười lớn, giọng trầm ấm)
“Phải rồi, Cố Dạ Đình! Hơn mười năm không ngồi cùng nhau.
Tôi cứ tưởng cậu đã quên mất người bạn già này.”
Hai người nắm chặt tay, nét mặt thoáng chút xúc động — giữa họ không chỉ là tình bạn, mà còn là những năm tháng từng kề vai sát cánh trên thương trường.
Tống Nhiên và Minh Trân đứng cạnh, im lặng quan sát.
Minh Trân khẽ thì thầm:
> “Ba và ba chị quen nhau à?”
> Tống Nhiên: (mỉm cười nhẹ)
“Hình như không chỉ quen, mà còn thân hơn em tưởng đấy.”
---
Tối hôm đó – Tại biệt thự họ Cố
Nhà họ Trương được mời đến dùng bữa tối thân mật.
Như Nguyệt đích thân tiếp đãi, nụ cười dịu dàng khiến cả căn phòng ấm hẳn lên.
> Như Nguyệt:
“Lâu rồi mới được gặp lại hai vợ chồng anh Trương.
Lần trước là đám cưới của tôi với Dạ Đình, đúng không?”
> Phu nhân họ Trương: (cười duyên dáng)
“Đúng vậy, khi ấy tôi còn bầu Minh Trân. Giờ nó lớn thế này rồi!”
Minh Trân ngồi cạnh Tống Nhiên, ngoan ngoãn gật đầu, hai lúm đồng tiền nhỏ xinh khiến Như Nguyệt bật cười:
> Như Nguyệt:
“Con bé này xinh quá, hai cái lúm đồng tiền dễ thương ghê!
Nhìn cứ như thiên thần nhỏ vậy.”
> Cố Dạ Đình: (giọng đùa nhẹ)
“Thế là hai nhà chúng ta lại có thêm một mối nhân duyên rồi.”
Tống Nhiên nghe đến đó hơi đỏ mặt, còn Minh Trân thì cười khúc khích, ánh mắt long lanh nhưng không nói gì.
---
Sau bữa ăn
Hai người đàn ông – Cố Dạ Đình và Trương Hạo Sâm – ra ban công hút xì gà, trò chuyện về thương trường, những năm tháng cũ, và tương lai của con cái.
> Trương Hạo Sâm:
“Con gái tôi nó hơi ngang, nhưng có năng khiếu công nghệ trời phú.
Còn con bé nhà cậu… nghe nói là đội trưởng võ thuật trường Hà Thành?”
> Cố Dạ Đình: (tự hào mỉm cười)
“Ừ. Con bé lì lắm, y chang mẹ nó. Nhưng tôi thích thế.
Cứng rắn, bản lĩnh – giống hệt cái cách tôi từng nể cậu ngày xưa.”
Hai người đàn ông cùng bật cười, tiếng cười trầm ấm vang lên trong đêm, như nối liền hai thế hệ, hai gia tộc vốn từng song hành.
---
Ở bên trong phòng khách
Tống Nhiên và Minh Trân ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, cùng chơi cờ.
Cả hai vẫn nói chuyện rất tự nhiên – về học tập, về ước mơ, về những điều khiến họ thấy vui.
> Minh Trân:
“Nếu có cơ hội, em muốn được làm một dự án game do chính em lập trình.”
> Tống Nhiên: (nhìn cô, mỉm cười)
“Vậy chị sẽ là người thử đầu tiên.”
Khoảnh khắc ấy, ánh đèn vàng ấm hắt lên gương mặt hai người –
nhẹ nhàng, an yên và có chút gì đó… vừa đủ để khiến tim ai đó rung lên một nhịp nhỏ.
Đêm sau buổi tiệc – Biệt thự họ Cố
Ánh đèn trong phòng khách vẫn sáng, vài người hầu đang dọn dẹp những ly rượu sót lại.
Cố Dạ Đình và Trương Hạo Sâm vẫn chưa rời đi — hai người đang bàn bạc sâu hơn về một dự án hợp tác giữa hai tập đoàn lớn: Cố Thị và Tập đoàn Trương Gia.
> Trương Hạo Sâm:
“Công nghệ trí tuệ nhân tạo bên tôi đang cần một đối tác chiến lược trong mảng an ninh và tự động hóa. Cậu từng chuyên về hệ thống bảo mật, đúng không?”
> Cố Dạ Đình: (nhấp ly rượu)
“Đúng. Cố Thị sẵn sàng hợp tác. Nhưng quan trọng hơn, tôi tin người hợp tác cùng mình – chính là cậu.”
Hai người đàn ông nhìn nhau, cùng bật cười như những người bạn lâu năm từng vượt qua sóng gió.
Tình bạn năm xưa giờ được nối lại, không chỉ bằng lời nói, mà bằng niềm tin và sự tôn trọng.
---
Bên ngoài sân vườn
Gió đêm mát dịu, hương hoa nhài thoang thoảng.
Tống Nhiên và Minh Trân ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài bên hồ cá Koi.
Ánh trăng lấp lánh chiếu xuống mặt nước, phản chiếu hai bóng người trẻ tuổi.
> Minh Trân: (ngước nhìn lên trời)
“Chị Nhiên, chị có bao giờ nghĩ… sẽ đi học ở nước ngoài không?”
> Tống Nhiên: (khẽ mỉm cười)
“Từng nghĩ. Nhưng mà… em biết không, chị thích ở lại Hà Thành hơn.
Ở đây có gia đình, có thứ khiến chị thấy yên bình.”
> Minh Trân: (nghe vậy, cười nhẹ, hai lúm đồng tiền nhỏ hiện rõ)
“Nếu vậy, chắc em cũng muốn ở lại.
Em ghét cảm giác phải rời xa nơi mình cảm thấy vui vẻ.”
Câu nói ấy khiến Tống Nhiên hơi sững lại.
Cô nghiêng đầu nhìn Minh Trân — ánh mắt ấy không còn đơn thuần là của một cô em nhỏ ngây ngô, mà là ánh sáng trong trẻo của người thật lòng trân trọng mối liên kết giữa hai người.
---
Vài ngày sau – Tại trường Trung học Hà Thành
Hai gia tộc lớn vừa công bố hợp tác khiến cả thành phố chấn động.
Cùng lúc đó, Tống Nhiên và Minh Trân cũng trở thành tâm điểm trong trường:
một người là đội trưởng câu lạc bộ võ thuật, người kia là tài năng công nghệ được khen ngợi là “thiên tài lập trình nhí”.
Hôm nay, trường tổ chức buổi giao lưu giữa các câu lạc bộ.
Tống Nhiên biểu diễn võ thuật mở màn, còn Minh Trân phụ trách phần điều khiển ánh sáng và hiệu ứng sân khấu bằng hệ thống tự lập trình.
Giữa màn trình diễn, khi ánh đèn tập trung trên sân khấu, hai ánh mắt vô tình chạm nhau.
Một người trong bộ võ phục trắng, dứt khoát, mạnh mẽ.
Một người đứng trong góc điều khiển, đôi tay thoăn thoắt, nụ cười rạng rỡ dưới ánh đèn xanh.
Khoảnh khắc ấy — như một sợi chỉ đỏ mảnh khảnh, vô hình nhưng vững chắc — nối hai thế giới hoàn toàn khác biệt lại với nhau.
---
Tối hôm đó tại nhà họ Cố
Cố Dạ Đình, Như Nguyệt và Lục Thành cùng ngồi xem đoạn video về buổi biểu diễn mà Minh Trân gửi.
Ai cũng không giấu được niềm tự hào.
> Như Nguyệt:
“Con bé Trân ấy… vừa thông minh vừa lễ phép. Nhiên thật có duyên với nó.”
> Cố Dạ Đình: (gật đầu, giọng trầm ấm)
“Ừ, ta thấy nó rất giống con Nhiên ngày trước — ánh mắt sáng, quyết tâm, và không dễ khuất phục.”
> Lục Thành: (cười nhẹ)
“Tôi nói thật nhé, nếu hai đứa đó mà cùng một đội, chắc không ai dám đối đầu.”
Câu nói ấy khiến cả ba người cùng bật cười, không ai nhận ra rằng…
từ một buổi gặp gỡ ngẫu nhiên, một mối liên kết đặc biệt giữa Tống Nhiên và Trương Minh Trân đã bắt đầu chớm nở — nhẹ nhàng, ấm áp và có chút gì đó khiến con tim khẽ rung.