Không chỉ xinh đẹp, Minh Trân còn nổi tiếng là học sinh xuất sắc của câu lạc bộ công nghệ — nơi quy tụ những bộ óc sáng tạo nhất trường. Những dự án cô tham gia đều được giáo viên đánh giá cao, thậm chí có vài đề tài còn được trình lên cuộc thi cấp thành phố.
Phía bên kia sân thể chất, Tống Nhiên đang cùng các bạn trong câu lạc bộ võ thuật luyện tập buổi sáng.
Bộ đồng phục đen ôm sát người, mái tóc buộc gọn, từng cú đánh dứt khoát khiến mọi người xung quanh không thể rời mắt.
Cô là đội trưởng trẻ nhất câu lạc bộ, mạnh mẽ, điềm tĩnh và tự tin — hình ảnh hoàn toàn trái ngược với Minh Trân.
Khi tiếng chuông báo giờ học vang lên, hai người vô tình bắt gặp nhau ở khúc quanh hành lang.
Một bên là nụ cười nhẹ nhàng cùng ánh mắt trong veo, một bên là dáng đứng vững vàng toát ra sức mạnh.
Không ai nói gì, chỉ có một cái gật đầu thật khẽ — như một sự chào hỏi đơn giản, nhưng lại mở đầu cho mối liên kết kỳ lạ giữa hai thế giới tưởng như chẳng bao giờ giao nhau.
Buổi chiều – Phòng giao lưu câu lạc bộ trường Trung học Hà Thành
Ánh hoàng hôn len qua khung cửa kính, phản chiếu lên những chiếc bàn bày đầy mô hình, linh kiện điện tử và vài tấm poster về các dự án sáng tạo. Hôm nay là ngày giao lưu giữa các câu lạc bộ trong trường — nơi học sinh từ các lĩnh vực khác nhau có thể gặp gỡ, chia sẻ và hợp tác.
Tống Nhiên đứng cùng nhóm võ thuật, dáng người thẳng tắp, mái tóc buộc cao hờ hững. Cô vừa hoàn thành màn biểu diễn quyền cước mạnh mẽ khiến cả hội trường vỗ tay rần rần.
Bên kia, Trương Minh Trân ngồi phía bàn trưng bày công nghệ, trên tay là chiếc laptop đang chạy bản mô phỏng robot mà cô tự lập trình. Đôi mắt cô sáng lấp lánh khi nói về niềm đam mê của mình, giọng nói nhẹ nhưng đầy nhiệt huyết.
Sau khi buổi giới thiệu kết thúc, Tống Nhiên bước qua khu công nghệ, tò mò nhìn mô hình đang chuyển động nhịp nhàng trước mặt.
Minh Trân ngẩng lên, nụ cười thoáng hiện:
> “Chị Nhiên, chị cũng hứng thú với máy móc à?”
Tống Nhiên khoanh tay, ánh mắt dừng lại trên màn hình:
> “Không hẳn, nhưng thứ này trông... khá ấn tượng.”
> “Cảm ơn chị,” — Minh Trân đáp, nụ cười sâu thêm, hai lúm đồng tiền hiện rõ — “Em lập trình nó trong hai đêm liền. Lúc nó chạy được, em suýt khóc.”
Tống Nhiên khẽ bật cười:
> “Chị hiểu cảm giác đó. Giống như khi mình luyện một chiêu mãi mà cuối cùng cũng đánh trúng.”
Cả hai cùng im lặng trong giây lát. Không khí giữa họ thoáng nhẹ, không căng thẳng, chỉ có tiếng gõ phím lách cách và tiếng gió thổi qua khung cửa mở.
Rồi Minh Trân lên tiếng, giọng trầm hơn một chút:
> “Em vẫn luôn nghĩ… võ thuật và công nghệ chẳng liên quan gì đến nhau. Nhưng có lẽ, cả hai đều cần sự kiên trì và tập trung.”
Tống Nhiên nhìn cô, trong đôi mắt tháng chút ngạc nhiên, rồi mỉm cười thật nhẹ:
> “Có lẽ là vậy.”
Khoảnh khắc ấy, ánh nắng cuối ngày phủ lên hai người — một người tỏa sáng bằng trí tuệ, một người bằng sức mạnh.
Và ở đâu đó trong lòng họ, có một sợi dây nhỏ bé bắt đầu được kéo căng — nhẹ, nhưng không thể đứt.
Buổi tối – Biệt thự Cố Gia, Hà Thành
Trời về đêm, ánh đèn vàng hắt ra từ khung cửa sổ tầng hai của biệt thự Cố Gia. Căn nhà yên ả, chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường và tiếng gió lùa nhẹ qua vườn hoa sau nhà.
Tống Nhiên ngồi bên bàn học, tóc buộc gọn, chiếc áo len mỏng phủ vai. Trên bàn là tập tài liệu võ thuật, vài cuốn sách tham khảo, nhưng cô chẳng đọc thêm dòng nào.
Điện thoại trên bàn khẽ sáng — một tin nhắn đến.
> Minh Trân:
“Cảm ơn chị Nhiên vì đã đến xem phần trình bày của em hôm nay nha ^^
Em hơi run, nhưng lúc nhìn thấy chị đứng ở đó… tự nhiên lại thấy yên tâm.”
Tống Nhiên khẽ nhướng mày, khóe môi bất giác cong lên. Cô gõ vài chữ rồi lại xóa, gõ tiếp rồi lại dừng. Cuối cùng, cô nhắn lại thật ngắn:
> Tống Nhiên:
“Không có gì. Làm rất tốt.”
Chỉ vài giây sau, tin nhắn phản hồi đến:
> Minh Trân:
“Chị nói vậy là em vui lắm rồi. À… mai chị có rảnh không?
Em muốn cho chị xem bản dự án tiếp theo của em.”
Tống Nhiên hơi ngả người ra ghế, mắt khẽ nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Trăng tròn đang lơ lửng trên bầu trời, ánh sáng bạc rơi nhẹ lên bàn tay cô.
Sau một thoáng ngập ngừng, cô nhắn lại:
> Tống Nhiên:
“Mai tan học, gặp ở sân sau trường.”
Phía bên kia màn hình, Trương Minh Trân đang ngồi trong phòng của mình, hai má đỏ nhẹ. Cô mỉm cười, hai lúm đồng tiền lại hiện lên thật rõ, đôi mắt lấp lánh ánh trăng.
> “Vâng, hẹn chị.”
---
Đêm ấy, trong cùng một bầu trời, hai người con gái ở hai thế giới khác nhau — một võ, một trí — đều khẽ mỉm cười vì một cuộc hẹn nhỏ bé cho ngày mai.
Sáng hôm sau – Sân sau trường Trung học Hà Thành
Ánh nắng ban mai len qua tán lá xanh, rọi xuống sân sau – nơi ít người lui tới, chỉ có tiếng gió và mùi hoa dại thoang thoảng.
Tống Nhiên đã có mặt từ sớm. Cô mặc đồng phục thể thao, mái tóc buộc cao, vẻ mặt lạnh nhạt thường thấy. Cô vừa khởi động nhẹ, vừa ngẩng đầu nhìn quanh.
Một lát sau, Trương Minh Trân chạy tới, thở nhẹ, tay ôm một túi nhỏ.
Cô mặc áo trắng, váy đen, tóc búi cao gọn gàng, gương mặt được trang điểm nhẹ, hai lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện mỗi khi cười.
> Minh Trân:
“Xin lỗi chị, em tới trễ một chút! Em phải đợi in bản kế hoạch mới xong.”
> Tống Nhiên: (giọng điềm tĩnh)
“Không sao, chị cũng mới đến thôi.”
Minh Trân đặt túi xuống chiếc bàn đá, lấy ra một mô hình robot nhỏ — một khối lập phương bằng kim loại đang phát sáng.
> Minh Trân:
“Đây là dự án em đang làm ở câu lạc bộ công nghệ.
Nó có thể tự phân tích giọng nói và phản hồi bằng hành động nhỏ.
Em đặt tên cho nó là... NhiênBot.”
Tống Nhiên hơi khựng lại, ngạc nhiên nhìn cô bé trước mặt.
> Tống Nhiên:
“Tên gì cơ?”
> Minh Trân: (cười, má hơi đỏ)
“Thì... vì chị là người đầu tiên em kể chuyện này, nên em muốn đặt theo tên chị…
Có được không ạ?”
Khoảnh khắc ấy, nụ cười của Minh Trân thật rạng rỡ, khiến ánh nắng như ngừng lại.
Tống Nhiên quay mặt đi, tránh ánh mắt đó, nhưng khóe môi khẽ cong lên.
> Tống Nhiên:
“Tùy em thôi.”
Không khí giữa họ dịu lại, ấm áp một cách khó tả.
Minh Trân ngồi xuống, thao tác vài nút bấm, con robot nhỏ chớp đèn rồi “chào” một câu:
> “Chào chị Nhiên!”
Cả hai cùng bật cười.
Tiếng cười nhẹ vang lên trong gió, trong trẻo như khởi đầu của một điều gì đó chưa được gọi tên.
---
Một lát sau…
Tống Nhiên chỉ cho Minh Trân vài động tác võ phòng thân cơ bản.
Minh Trân vụng về nhưng rất cố gắng, mỗi lần ngã lại cười, tóc rối lên, gương mặt vẫn rạng rỡ như nắng sớm.
> Tống Nhiên:
“Đứng vững hơn. Giữ trọng tâm ở đây.”
> Minh Trân:
“Chị dạy nghiêm quá, em tưởng chị không biết cười luôn đó!”
> Tống Nhiên: (nhướng mày, giọng nhẹ)
“Ai nói chị không biết?”
Hai người nhìn nhau, rồi cùng bật cười.
Từ xa, gió thổi qua hàng cây, mang theo tiếng cười của hai cô gái – một võ sĩ lạnh lùng, một thiên tài công nghệ – như hòa làm một.