“Anh còn bảo, anh sẽ là người giao hoa cho em mỗi sáng.”
Cô bật cười khẽ, quay sang nhìn anh:
“Không ngờ anh vẫn nhớ.”
“Anh quên sao được.” — anh nắm lấy bàn tay cô, những ngón tay đan chặt vào nhau.
“Những điều liên quan đến em, anh chưa từng quên dù chỉ một lần.”
Gió đêm mơn man qua mái tóc cô, khiến vài sợi khẽ bay.
Anh đưa tay vén gọn, ánh mắt dịu dàng mà chứa đựng cả trời thương nhớ.
“Nguyệt này…” — anh khẽ gọi.
“Ừm?”
“Sau này, anh muốn cùng em đi du lịch. Dẫn các con đi biển, đi ngắm tuyết. Anh không muốn chúng chỉ biết đến biệt thự và núi rừng.”
Cô mỉm cười, dựa đầu lên vai anh:
“Em cũng muốn vậy. Muốn các con được tự do, được sống hồn nhiên... như cách mà chúng ta đã từng mơ.”
Một khoảng lặng trôi qua.
Cố Dạ Đình cúi đầu, khẽ hôn lên trán cô — nụ hôn nhẹ, nhưng chứa cả một đời dịu dàng.
“Cảm ơn em, vì đã ở lại.”
“Cảm ơn anh, vì đã biết cách yêu.” — cô đáp, giọng nhỏ như hơi thở.
Ánh trăng phủ lên hai người một lớp sáng bạc mờ.
Xa xa, tiếng gió xào xạc qua hàng thông, mang theo hương hoa dại thoang thoảng.
Giữa nơi biệt lập trên triền núi, họ ngồi bên nhau — không còn hận thù, không còn nước mắt, chỉ còn tình yêu, gia đình và bình yên.
Một chương mới trong cuộc đời họ đã thật sự bắt đầu…
với ba đứa trẻ, một ngôi nhà đầy tiếng cười, và hai trái tim từng vỡ vụn nay đã lành lại.
Tin vui trong buổi sáng sớm
Sau khi nghe Như Nguyệt nói, Dạ Đình sững người trong giây lát.
Anh vốn là người luôn giữ bình tĩnh trước mọi tình huống, nhưng lần này, cả trái tim anh như mềm nhũn đi.
Anh siết chặt tay cô, ánh mắt lấp lánh niềm vui khó che giấu.
> “Thật sự là em có rồi sao?”
“Vâng... Em cũng không ngờ đâu. Em thử lại hai lần rồi, đều là hai vạch cả…”
Giọng cô nghẹn lại, vừa nói vừa cười, nước mắt khẽ lăn trên má.
Dạ Đình cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô — nhẹ như gió nhưng chứa đầy yêu thương.
> “Tốt lắm... Em đã vất vả rồi, Nguyệt à.”
Anh quay người, gọi quản gia mang điện thoại lại.
> “Báo cho bác sĩ riêng tới kiểm tra cho phu nhân. Và... chuẩn bị thêm phòng dưỡng thai.”
Cả nhà họ Cố như bừng lên sức sống.
Bà nội nghe tin liền chống gậy đi vội xuống sảnh, gương mặt đầy nước mắt:
> “Trời ơi, cuối cùng nhà họ Cố cũng có thêm một mầm non nữa rồi…”
Minh Dạ và Tâm An ùa vào phòng, vừa cười vừa reo:
> “Mẹ ơi! Con muốn có em gái nha!”
“Không! Em trai mới vui, để con chơi game chung!”
Tiếng cười vang vọng khắp biệt thự.
Còn Như Nguyệt thì nhìn mọi người, lòng ấm áp lạ thường — sau bao nhiêu sóng gió, sau những ngày tưởng chừng mất hết niềm tin, cô cuối cùng cũng cảm nhận được hạnh phúc trọn vẹn.
Khi bác sĩ riêng đến kiểm tra, xác nhận cô đã mang thai hơn 5 tuần, Dạ Đình nắm tay cô thật chặt.
Ánh mắt anh dịu dàng như chưa từng thấy.
> “Anh đã từng nghĩ... đời này anh sẽ chẳng thể làm ai hạnh phúc. Nhưng em đã thay đổi điều đó, Nguyệt à.”
Cô nhìn anh, cười qua hàng nước mắt:
> “Em chỉ muốn... cả nhà mình luôn như thế này thôi, ấm áp và yên bình.”
---
> Buổi trưa hôm ấy, trong khu vườn nhỏ phía sau biệt thự, Dạ Đình đích thân treo dải lụa đỏ lên khung gỗ — một phong tục cũ của gia tộc nhà họ Cố, biểu trưng cho điềm lành và khởi đầu mới.
Anh quay lại nhìn cô đang ngồi đọc sách, mỉm cười:
> “Từ giờ, mọi thứ em muốn... anh đều sẽ làm cho em và con.”
Như Nguyệt nhìn anh, môi khẽ mấp máy:
> “Anh Đình… cảm ơn anh.”
Ánh hoàng hôn phủ xuống khu vườn, gió thổi nhẹ qua khóm hoa lan trắng.
Một chương mới của hạnh phúc — đã thật sự bắt đầu.
Cố Dạ Đình ngồi trên ghế sofa, ánh mắt dịu dàng nhìn Như Nguyệt đang cùng Tống Nhiên và Minh Dạ xếp những khối gỗ đầy màu sắc trên thảm. Giữa tiếng cười giòn tan của lũ trẻ, một giọng nói non nớt vang lên khiến anh không khỏi bật cười.
“Ba ơi, Tâm An thắng rồi nha!” — cô bé gái nhỏ xíu, mái tóc buộc hai bên, giơ cao khối gỗ như khoe một chiến công.
Như Nguyệt quay lại, nụ cười hiền hòa nở trên môi. “Con gái giỏi quá.”
Cố Dạ Đình bước tới, khẽ cúi xuống bế cô bé lên, hôn nhẹ lên trán con. “Tâm An của ba là công chúa mạnh mẽ nhất.”
Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn phủ lên khu vườn nhỏ, nơi những bông hồng Như Nguyệt trồng đang nở rộ. Tất cả yên bình đến lạ — như thể mọi tổn thương, mất mát từng có đều tan biến trong giây phút này.
Minh Dạ cười rạng rỡ, chạy lại ôm lấy mẹ. Tống Nhiên lon ton phía sau, vừa cười vừa gọi to: “Ba, chụp hình đi! Chụp cả nhà mình đi!”
Cố Dạ Đình đặt điện thoại lên giá, vòng tay ôm trọn cả vợ và các con, giọng anh khẽ trầm:
“Gia đình Cố Dạ Đình — mãi mãi hạnh phúc.”
Và trong tấm ảnh ấy, năm nụ cười hòa cùng ánh sáng buổi chiều, ghi lại khoảnh khắc khởi đầu của một hạnh phúc trọn vẹn.
Tâm An vừa tròn bốn tuổi.
Căn nhà rộn ràng hơn bao giờ hết — bóng bay, bánh kem, những dải ruy băng hồng nhẹ đung đưa dưới ánh sáng vàng ấm áp. Như Nguyệt bận rộn sắp xếp bàn tiệc nhỏ, còn Cố Dạ Đình thì đang cố gắng cột lại chiếc nơ trên tóc con gái, nhưng chẳng hiểu sao lại thành một mớ rối buồn cười.
“Ba ơi, nơ của con bị lệch rồi kìa!” — Tâm An chu môi, đôi mắt to tròn lấp lánh ánh hờn dỗi.
Cố Dạ Đình bật cười, cúi xuống sửa lại, bàn tay to thô ráp nhưng cẩn thận đến từng chút một. “Rồi, xong. Bây giờ công chúa Tâm An đẹp nhất buổi tiệc rồi đấy.”
Tống Nhiên và Minh Dạ đứng cạnh, cầm pháo giấy, cười khúc khích:
“Ba nói dối! Hôm qua ba cũng nói Minh Dạ đẹp nhất mà!”
Như Nguyệt quay lại, giọng mềm mại mà đầy trêu chọc:
“Vì với ba, ai cũng là nhất cả.”
Cố Dạ Đình nhìn vợ, khẽ nhướng mày, rồi tiến lại gần, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô giữa tiếng reo hò của lũ trẻ. “Còn mẹ của ba thì là duy nhất.”
Tiếng “chụp hình nào!” vang lên, cả gia đình cùng nhìn về phía ống kính. Tâm An ôm lấy cổ ba, hai má ửng hồng, nụ cười hồn nhiên như ánh nắng đầu hè.
Khoảnh khắc ấy, tất cả như ngưng đọng — trong khung hình là tình yêu, sự bình yên, và cả những điều giản dị mà năm tháng không thể lấy đi.
---