Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 4 

Trước Sau

break

Buổi sáng đầu tiên của cuộc sống mới, ánh nắng sớm len qua khung cửa, soi rọi khắp khu vườn nhỏ đầy hoa.

Tống Như Nguyệt đứng trước hiên nhà, tay chỉnh lại cổ áo cho cô con gái lớn. Bé đeo chiếc cặp nhỏ màu hồng nhạt, ánh mắt sáng rỡ và háo hức.

“Con đi học ngoan nhé, đừng quên chào cô giáo.” — cô dịu dàng dặn, khẽ vuốt tóc con.

Bé gật đầu thật mạnh, nụ cười ngây thơ rạng rỡ:

“Con biết rồi, mẹ ơi!”

Phía sau, thằng em nhỏ đang tung tăng trong bộ đồng phục mầm non, ôm chặt con thỏ bông màu trắng trong tay.

Bà quản gia cười hiền, vừa chuẩn bị giày vừa nói:

“Cậu chủ nhỏ hôm nay cũng đến trường nhé, không được bắt mẹ bế nữa đâu.”

Cậu bé chu môi, đôi mắt to tròn nhìn mẹ, giọng nũng nịu:

“Con chỉ muốn mẹ hôn một cái rồi con mới đi.”

Tống Như Nguyệt bật cười, cúi xuống hôn nhẹ lên má con trai.

“Được rồi, giờ thì đi nào, hai thiên thần của mẹ.”

Chiếc xe con đỗ trước cổng, bà quản gia đưa hai đứa trẻ lên xe. Cô đứng nhìn theo cho đến khi xe khuất dần nơi khúc quanh, nụ cười vẫn còn trên môi.

Trong ngôi biệt thự giữa triền núi, tiếng gió sáng sớm khẽ lay động cành lá, mang theo hơi thở của một khởi đầu mới — ấm áp, yên bình, và tràn đầy hy vọng.

Đứa bé út trong vòng tay cô khẽ cựa mình, đôi môi nhỏ hé nụ cười ngây thơ.

Cô nhìn con, ánh mắt dịu dàng vô tận —

Một chương mới của cuộc đời đã bắt đầu, và lần này, đó là chương của bình yên và yêu thương thật sự..

Tống Như Nguyệt khẽ đưa tay vuốt ve mái tóc mềm của đứa bé út trong lòng, ánh mắt cô ánh lên vẻ dịu dàng khó tả.

Cô bé nhỏ khẽ cựa mình, bàn tay bé xíu nắm lấy ngón tay mẹ, hơi ấm truyền sang khiến trái tim cô mềm nhũn.

Gió sớm từ triền núi thổi qua, mang theo hương hoa nhài thoang thoảng. Cô ngẩng đầu nhìn về phía xa — nơi mặt trời đang dần lên, nhuộm vàng cả khoảng trời tĩnh lặng.

Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy lòng mình bình yên đến lạ.

Không còn lo toan, không còn sợ hãi, chỉ còn lại những âm thanh của cuộc sống giản đơn — tiếng chim hót, tiếng cười của con trẻ, và hơi thở ấm áp của tình yêu.

Từ phía trong nhà, tiếng điện thoại vang lên — là cuộc gọi từ Cố Dạ Đình.

Giọng anh trầm ấm vang bên tai:

“Anh xử lý xong việc rồi, đang trên đường về. Em có nhớ anh không?”

Cô bật cười khẽ, giọng mềm như tơ:

“Nhớ chứ, nhưng ba đứa nhỏ còn nhớ anh hơn em nhiều đấy.”

Anh cười nhẹ trong điện thoại, âm thanh tràn đầy ấm áp:

“Vậy thì đợi anh về, chúng ta cùng ăn sáng nhé. Anh mang theo cả bánh sữa mà con thích.”

“Ừ, bọn em đợi.” — cô đáp, giọng khẽ run trong nắng sớm.

Cúp máy, cô nhìn về phía cổng nhà, nơi ánh nắng chiếu rực rỡ, khẽ thì thầm với đứa bé trong tay:

“Con à, ba con sắp về rồi… gia đình mình lại sắp đoàn tụ.”

Trong đôi mắt cô ánh lên niềm vui nhỏ bé nhưng sâu thẳm —

Một thứ hạnh phúc giản đơn, không ồn ào, không rực rỡ,

chỉ là được cùng nhau sống, cùng nhau yêu thương,

và gọi đó là nhà.. 

---

Từ ngày sinh con út, cuộc sống của Tống Như Nguyệt chẳng còn yên ả như trước nữa.

Sáng sớm chưa kịp ăn sáng, cô đã nghe tiếng khóc oe oe của thằng bé, còn tiếng hai đứa lớn cãi nhau vì tranh đồ chơi vang khắp biệt thự.

Bà quản gia vừa dỗ vừa cười:

“Phu nhân ơi, giờ phu nhân chính thức làm mẹ bỉm sữa rồi đấy.”

Tống Như Nguyệt chỉ biết bật cười, một tay bế con, một tay bưng bình sữa, mái tóc rối bời vì chẳng kịp chải chuốt.

“Đúng là mẹ bỉm thật rồi…” — cô thở dài, ánh mắt vừa mệt mỏi vừa tràn đầy yêu thương.

Cô chợt nhớ lại hai lần trước — khi sinh hai đứa lớn, mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều.

Lúc đó, Cố Dạ Đình luôn kè kè bên cạnh, chẳng để cô động tay vào việc gì.

Còn giờ đây, chỉ cần thằng út hơi nhăn mặt là cô đã cuống quýt cả lên, đến thở cũng không dám mạnh.

“Đúng là làm mẹ ba lần rồi vẫn không có kinh nghiệm hơn được tí nào.” — cô tự nói rồi khẽ mỉm cười.

Cậu bé trong vòng tay khẽ cựa mình, đôi môi nhỏ cong cong như cười đáp lại.

Ánh nắng sớm xuyên qua tấm rèm, chiếu lên khuôn mặt cô — đôi mắt tuy thâm quầng vì mất ngủ, nhưng vẫn ánh lên vẻ dịu dàng của một người mẹ.

Bà quản gia nhìn cảnh đó, chỉ biết lắc đầu cười hiền:

“Phu nhân bây giờ vất vả thật, nhưng nhìn phu nhân hạnh phúc lắm đấy.”

Tống Như Nguyệt ngẩng lên, cười khẽ, giọng nhẹ như gió xuân:

“Ừ… cực thì cực, nhưng nhìn con ngủ yên thế này, mọi mệt mỏi đều đáng.”

---

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc