Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 3

Trước Sau

break

Sau Cơn Mưa – Bình Yên Trở Lại

Ba tuần sau ngày nhập viện, Tống Như Nguyệt được bác sĩ cho phép xuất viện.

Trời hôm đó dịu lạ thường — không quá nắng, không quá lạnh, chỉ có gió nhẹ luồn qua từng tán lá, mang theo mùi đất sau cơn mưa đêm.

Chiếc xe đen dừng trước cổng biệt thự.

Cố Dạ Đình bước xuống trước, mở cửa, vòng tay đỡ lấy cô như thể sợ chỉ cần lơ đãng một giây thôi, cô sẽ tan biến trong không khí.

Ngôi nhà trên đỉnh núi vẫn vậy — yên tĩnh, xa cách với thế giới, nhưng giờ đây đã không còn cảm giác lạnh lẽo nữa.

Hàng cây bên lối đi được cắt tỉa gọn gàng, trong sân có thêm xích đu, cầu trượt, và cả vườn hoa cúc mà cô từng nói thích.

“Anh làm hết mấy thứ này sao?” — cô hỏi, giọng khẽ khàng.

Anh chỉ gật nhẹ, không nói.

Nhưng trong ánh mắt anh là cả một bầu trời dịu dàng mà cô chưa từng thấy.

Bước vào nhà, hương cháo nóng lan tỏa khắp phòng.

Anh đỡ cô ngồi xuống ghế, rồi tự tay bưng ra một bát cháo trắng, bên trên rắc ít hành và lát gừng nhỏ.

“Anh… nấu à?” — cô nhìn anh đầy bất ngờ.

Anh mím môi, khẽ cười:

“Lần đầu. Nấu dở thì đừng chê.”

Cô cười, nhẹ nhàng đưa thìa lên nếm thử.

Vị nhạt, hơi khê ở đáy, nhưng lại ấm đến tận lòng.

“Không dở chút nào.” — cô khẽ nói. — “Là ngon nhất mà em từng ăn.”

Cố Dạ Đình ngồi xuống đối diện, im lặng nhìn cô ăn.

Lần đầu tiên, anh không nói lời ra lệnh, không ép buộc, chỉ lặng lẽ quan sát — như sợ làm vỡ khoảnh khắc bình yên hiếm hoi này.

Sau khi ăn xong, cô bước ra hiên, ngồi trên chiếc ghế mây cũ.

Xa xa, hai đứa nhỏ đang chơi dưới sân, tiếng cười vang lên lẫn trong tiếng gió.

Ánh chiều phủ xuống, mọi thứ dường như nhuốm màu vàng ấm.

Cố Dạ Đình bước ra, trong tay là chiếc áo khoác. Anh choàng lên vai cô, giọng khàn khàn:

“Em lạnh không?”

Cô khẽ lắc đầu, nhưng vẫn để anh kéo sát lại gần hơn.

Một lúc sau, cô khẽ nói:

“Đình… em từng nghĩ, giữa chúng ta chỉ còn khoảng cách. Nhưng giờ, em thấy… có lẽ chúng ta đang thật sự sống.”

Anh im lặng.

Bàn tay anh tìm lấy tay cô, đan chặt.

“Anh đã mất quá nhiều thời gian để hiểu rằng, yêu không phải là giữ, mà là cùng nắm tay đi về phía trước.

Từ giờ, nếu em muốn bay, anh sẽ là bầu trời để em tự do.

Nếu em muốn ở lại, anh sẽ là nơi em có thể dựa vào.”

Cô nhìn anh, đôi mắt long lanh ánh nước.

“Còn nếu em vấp ngã thì sao?”

Anh mỉm cười, nghiêng đầu, hôn nhẹ lên trán cô:

“Anh sẽ là người đỡ em dậy.

Vì lần này, anh không chỉ yêu em bằng lý trí… mà bằng cả sinh mệnh của mình.”

Cô không nói nữa, chỉ khẽ nghiêng người tựa vào vai anh.

Bên ngoài, bầu trời dần chuyển sang màu tím nhạt,

những đứa trẻ vẫn cười vang trong gió,

và trong căn biệt thự giữa triền núi ấy — lần đầu tiên, sau bao năm giông bão, chỉ còn lại bình yên.

Và giữa khoảng trời bình yên ấy, họ cuối cùng cũng tìm thấy hạnh phúc thuộc về riêng mình.

Họ cảm nhận trọn vẹn hạnh phúc — khi thấy hai đứa con vui đùa ngoài sân, và khẽ cúi nhìn đứa em bé nhỏ đang lớn dần trong vòng tay mình.

Nụ cười của anh khẽ nở, ánh mắt chan chứa yêu thương khi đặt tay lên bụng cô.

“Gia đình chúng ta… cuối cùng cũng trọn vẹn rồi,” anh thì thầm.

Cô mỉm cười, đôi mắt long lanh dưới ánh hoàng hôn, bàn tay siết nhẹ lấy tay anh — như một lời hứa cho tương lai:

Dù thế giới ngoài kia đổi thay, thì nơi đây, giữa núi rừng lặng gió này, họ sẽ cùng nhau gìn giữ bình yên, cùng nhìn ba đứa con khôn lớn trong tình yêu vẹn tròn.

Ánh chiều rơi nhẹ xuống khu vườn, gió núi thổi qua khiến tán cây khẽ lay động.

Tống Như Nguyệt ngồi trên ghế mây ngoài sân, mặc chiếc váy dài màu trắng sữa, mái tóc buông nhẹ sau vai.

Bà quản gia đang bế đứa bé sơ sinh trong lòng, khẽ đung đưa theo nhịp ru êm, còn hai đứa lớn thì nô đùa quanh thảm cỏ, tiếng cười vang giòn như chuông gió.

Cô ngẩng đầu nhìn trời, nụ cười thoáng hiện trên môi. Sau bao năm giông bão, giờ đây, chỉ còn lại sự bình yên mà cô từng khao khát.

Bên trong ngôi biệt thự, Tống Dạ Đình đang xử lý vài công việc còn dang dở. Anh dặn đi dặn lại với người làm phải để cô nghỉ ngơi, không được để cô động tay vào bất cứ việc gì.

Giữa không gian thanh tĩnh, tiếng trẻ con cười vang, tiếng bà quản gia khe khẽ dỗ em bé hòa cùng tiếng gió, tạo thành một khúc nhạc ấm áp của đời thường.

Cô đưa tay ra đón lấy ly trà còn ấm, khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía xa — nơi anh vẫn đang vì gia đình này mà cố gắng, mà bảo vệ, như lời hứa năm nào anh từng nói:

> “Anh sẽ cho em một mái ấm, một cuộc sống mà em có thể mỉm cười mỗi ngày.”

Và giờ đây, lời hứa ấy, anh đã thực hiện trọn vẹn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc