Chiều hôm đó, sau khi hai đứa nhỏ đã được người làm đưa vào phòng nghỉ trưa,
Tống Như Nguyệt ngồi trên ghế dài trước hiên, đung đưa nhẹ, trong lòng là bé Cố Tống Tâm An đang ngủ ngoan.
Ánh nắng buổi chiều rọi qua tán cây, vàng nhạt và yên ả đến lạ.
Cố Dạ Đình vừa từ phòng làm việc bước ra, tay cầm tách cà phê còn nóng,
ánh mắt dịu dàng dừng lại nơi dáng ngồi quen thuộc ấy.
Tất cả đều yên bình — cho đến khi Tống Như Nguyệt khẽ nhăn mặt.
Cơn đau bất chợt siết chặt ở vùng bụng khiến cô buông rơi muỗng hoa quả trong tay,
mặt tái đi, hơi thở dồn dập.
“Nguyệt?” — giọng Cố Dạ Đình trầm xuống, ly cà phê rơi xuống nền nhà vỡ tan.
Anh lao đến đỡ lấy cô, bàn tay lạnh ngắt khi chạm vào làn da cô đang toát mồ hôi.
“Bụng em… đau quá… giống như—”
Cô chưa nói hết câu thì một cơn co siết mạnh nữa khiến cô gần như ngã gục trong tay anh.
Cố Dạ Đình ôm chặt lấy cô, hoảng loạn thật sự —
nỗi sợ cũ, ký ức mất con năm xưa ùa về, khiến toàn thân anh run rẩy.
“Gọi bác sĩ! Mau gọi bác sĩ đến ngay!”
Giọng anh khàn đặc, gần như gào lên với quản gia.
Bé Tâm An trong vòng tay bị lay động, bật khóc nức nở.
Tống Như Nguyệt cố gắng siết tay anh, hơi thở đứt quãng:
“Em… không sao… chỉ cần anh… đừng rời đi…”
Cố Dạ Đình cúi xuống, hôn lên trán cô, giọng nghẹn lại:
“Anh ở đây. Dù có chuyện gì, anh cũng sẽ không rời em nữa.”
Ngoài kia, mây đen bắt đầu kéo đến, gió từ hẻm núi thổi mạnh,
tiếng sấm xa xa như lời báo trước cho một cơn giông sắp tràn về —
và cũng là khởi đầu cho thử thách mới của họ.
---
Tiếng còi xe vang lên xé toạc màn đêm.
Bên trong, Cố Dạ Đình siết chặt tay Tống Như Nguyệt, ánh mắt không rời khuôn mặt cô dù chỉ một giây.
Mồ hôi cô thấm đẫm, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt.
“Cố lên, Nguyệt… đừng ngủ. Em nghe anh nói không? Chúng ta sắp đến nơi rồi.”
Giọng anh run rẩy, khàn đặc vì lo sợ.
Bàn tay cô nắm lấy tay anh, nhưng lực yếu đến mức gần như không cảm nhận được.
Khi xe dừng trước cổng bệnh viện tư, anh bế cô xuống, lao thẳng vào trong, giọng anh dội vang hành lang:
“Bác sĩ! Cô ấy đang mang thai, cô ấy đau bụng dữ dội! Làm ơn cứu lấy cô ấy!”
Những nhân viên y tế nhanh chóng đẩy băng ca đến.
Một y tá nói nhỏ: “Cần đưa vào phòng cấp cứu ngay, kiểm tra khả năng co bóp tử cung.”
Từng lời như dao cứa vào tim anh.
Cửa phòng cấp cứu khép lại.
Anh đứng bên ngoài, hai tay siết chặt đến bật máu.
Ánh đèn đỏ “Đang phẫu thuật” sáng rực — thứ ánh sáng mà anh từng nhìn thấy năm đó, khi cô mất đứa con đầu tiên.
Thời gian như ngừng lại.
Anh không nói một lời, chỉ đứng im, mắt dán vào cánh cửa lạnh lẽo kia.
Mỗi phút trôi qua đều như một nhát dao cắt vào lòng.
Rồi cuối cùng, đèn tắt.
Bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang, ánh mắt nghiêm trọng nhưng nhẹ giọng:
“Cô Tống đã qua cơn nguy hiểm, tạm thời ổn định. Nhưng… cô ấy cần nghỉ ngơi tuyệt đối, nếu không, thai nhi có thể gặp vấn đề.”
Cố Dạ Đình gần như gục xuống, tay vịn tường, đôi mắt đỏ hoe.
Anh không còn là lão đại lạnh lùng của Giang Thành, mà chỉ là một người đàn ông đang run rẩy vì sợ mất đi người mình yêu.
Anh bước vào phòng, nhìn thấy Tống Như Nguyệt nằm đó — yếu ớt, nhưng hơi thở vẫn đều.
Anh ngồi xuống, nắm lấy bàn tay cô, áp lên môi, giọng khàn nghẹn:
“Đừng làm anh sợ như vậy nữa, được không? Nếu em có chuyện gì… anh thật sự không biết phải sống sao.”
Cô mở mắt, giọng mỏng manh như sương:
“Anh từng nói… chỉ cần có em, là đủ. Giờ em còn đây mà.”
Anh cúi xuống, ôm cô thật chặt, không nói thêm gì —
chỉ để mặc nước mắt rơi xuống vai cô, ấm áp và run rẩy.
Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi, từng giọt tí tách rơi xuống khung cửa kính,
như lời thì thầm của định mệnh — thử thách có thể đến, nhưng tình yêu này… sẽ không gục ngã thêm lần nữa.
---
Phòng bệnh trắng toát, mùi thuốc sát trùng lan khắp không gian.
Tống Như Nguyệt khẽ mở mắt, ánh sáng yếu ớt lọt qua rèm cửa sổ chiếu lên khuôn mặt cô.
Bên cạnh, Cố Dạ Đình vẫn ngồi đó, đầu gục xuống mép giường, bàn tay anh siết chặt lấy tay cô — cả đêm không rời.
Cô nhìn anh, khóe môi khẽ cong, giọng khàn khàn:
“Anh chưa về sao?”
Cố Dạ Đình giật mình, ngẩng lên.
Đôi mắt anh đỏ ngầu, viền mí vẫn còn vết ướt. Anh vội đứng dậy, cúi xuống sát mặt cô,
“Em tỉnh rồi… Nguyệt, em có thấy đau không?”
Cô khẽ lắc đầu, mỉm cười yếu ớt:
“Không đau nữa… chỉ hơi mệt thôi. Đứa nhỏ…”
“Đứa nhỏ vẫn ổn.” — Anh ngắt lời, giọng khàn đặc, run rẩy như cố kìm nén cảm xúc.
“Bác sĩ nói cần nghỉ ngơi tuyệt đối. Anh đã sắp xếp người chăm sóc, không cần lo gì hết, chỉ cần em khỏe lại.”
Tống Như Nguyệt nhìn anh hồi lâu.
Cố Dạ Đình – người đàn ông từng khiến cô rơi nước mắt bao lần, nay lại đang cúi đầu, giọng run như đứa trẻ sợ mất mẹ.
Cô đưa tay, nhẹ chạm vào gò má anh, giọng dịu như gió thoảng:
“Em không sao… Anh đừng sợ. Em vẫn ở đây.”
Anh nắm lấy bàn tay ấy, áp lên tim mình:
“Anh đã mất em một lần rồi… anh không thể chịu thêm lần nào nữa.
Khi thấy em ngất đi, anh tưởng… mọi thứ lại kết thúc.”
Cô lặng im, nhìn vào đôi mắt đầy khổ sở kia.
Một giọt nước mắt rơi xuống tay cô — ấm nóng, thật, khiến tim cô run lên.
“Em biết không, Nguyệt…” — anh nói tiếp, giọng nghẹn —
“Anh từng nghĩ bản thân mạnh mẽ đến mức không sợ gì cả.
Nhưng từ khi có em, chỉ cần em rời đi, cả thế giới này… chẳng còn gì đáng sợ hơn nữa.”
Cô khẽ cười, nước mắt cũng tràn ra nơi khóe mắt:
“Thế giới của em, cũng chỉ có anh thôi.”
Anh cúi xuống, hôn lên trán cô, cái hôn nhẹ mà dài, như muốn khắc sâu lời hứa vào tim.
Ngoài khung cửa, nắng sớm chiếu xuyên qua lớp mây mỏng, rọi lên khuôn mặt họ —
hai con người từng đi qua địa ngục, giờ lại cùng nhau học cách yêu, và tin vào ngày mai.
---
---
---