Cô gái vừa đến văn phòng anh nói là trả ô giúp bạn cùng phòng, anh lập tức đoán ra tên Vu Nhiễm từ danh sách trên tay.
Nhân duyên thật kỳ diệu, mỗi ngày gặp biết bao người trên đường nhưng chỉ có cô, lao vào lòng anh, rồi lần lượt xuất hiện trong tầm mắt anh, khiến anh không thể nào quên.
Khoảng mười giờ tối, Vu Nhiễm tắm xong phát hiện Mộng Viện vẫn chưa về ký túc, cô nhắn tin hỏi nhưng mãi sau mới nhận được hồi âm nói đêm nay không về.
Tình huống này trước đây cũng từng xảy ra, Vu Nhiễm không để ý lắm, sau khi thoa kem dưỡng thể, sấy khô tóc, nghe một lát nhạc rồi đi ngủ.
Lần này, cô mơ thấy Chu Lão Sư rất lạnh lùng, nhìn thấy cô như không thấy, bước ra từ thang máy, đi ngang qua cô với bước chân dài, hoàn toàn xem cô như không khí.
Vu Nhiễm rất chán nản, đuổi theo để xin lỗi anh thì phát hiện Mộng Viện ăn mặc hở hang lao vào lòng Chu Lão Sư, ánh mắt đầy ẩn ý khiến cô cảm thấy nghẹn ở ngực.
Cách đó vài cây số, trong phòng khách riêng, Chu Nham được mấy vị lãnh đạo khoa vây quanh bước vào một phòng VIP.
Toàn là bậc trưởng bối lại là đồng nghiệp, mọi người vui vẻ chào hỏi, rượu trắng có nhãn hiệu được rót liên tục. Anh ít khi uống rượu nên chỉ uống một lúc đã không chịu nổi.
Không phải buồn nôn, mà chỉ thấy chóng mặt và buồn ngủ.
Sau khi nhắn tin cho người bạn thân Uông Bân, anh nghiêng đầu dựa vào ghế sofa chợp mắt.
Giám đốc Mộng thương người trẻ, nhờ nhân viên mở cho anh một phòng nghỉ để nằm một lát.
"Mấy người kia bình thường không dám ép cha cháu uống rượu, hôm nay gặp cháu là có cơ hội rồi. Lên trên nghỉ một lát cho tỉnh rượu đi."
"Cảm ơn giám đốc Mộng."
Chu Nham khi say thích cười, anh lấy tay chống trán, đầu óc quay cuồng, nói mấy câu xã giao rồi mới được nhân viên đỡ đi.
Chàng trai cao hơn một mét tám say rượu như một đứa bé, giám đốc Mộng cười hiền từ, dặn nhân viên chăm sóc cẩn thận rồi quay lại phòng VIP.
Lên đến phòng, Chu Nham đứng không vững, ngã phịch vào chiếc ghế bành. Nhân viên chạy đến nói gì đó, anh vịn tay ghế mà không nghe rõ, đành bảo họ lui ra.
Trong phòng không bật đèn, anh tháo kính ra, nhắm mắt ngồi đó, toàn thân nóng bừng.
Nhíu mày cởi bỏ cà vạt, vứt đại một chỗ, rồi cả áo sơ mi cũng cởi phăng ném đi.
Yết hầu gợi cảm lướt nhẹ trên cổ hơi ngửa, xương quai xanh và vai của người đàn ông phập phồng nhẹ. Anh ngửa mặt, từng hơi thở nóng rực thiêu đốt không khí xung quanh.
Bộ ngực và cơ bụng hoàn hảo dần hiện ra trong không gian căng thẳng, tràn đầy sự quyến rũ chết người.
Đôi chân dài mở rộng tự do, chiếc quần tây may đo tinh xảo khó lòng che giấu được khí chất nam tính ngạo nghễ tỏa ra từ con người anh.
Lúc này, anh vừa mang vẻ cấm dục lại vừa đầy nguy hiểm.
Có người uốn éo vòng eo, thong thả bước ra từ phía sau lưng anh, nhón một giọt nước trà từ cốc trên bàn búng thẳng vào ngực anh.
"Ai đó!"
Chu Nham quơ tay về phía sau nhưng chỉ chạm vào khoảng không.
Người kia đi chân trần bước ra trước mặt anh. Dù không nhìn rõ, anh vẫn biết đối phương là phụ nữ, mùi nước hoa quyến rũ nồng nặc bao vây lấy anh khiến anh nhíu mày nhắm nghiền mắt.
"Tôi không cần bất cứ dịch vụ nào, xin hãy ra ngoài!" Anh gằn giọng cảnh cáo bằng giọng khàn đặc.
Mộng Viện bị sự lạnh lùng trong giọng nói của anh dọa cho không dám tiến lại gần. Cô đi chân đất loanh quanh gần chỗ anh, dễ dàng nhận thấy sự khác thường giữa hai chân người đàn ông.
Chỉ uống chút rượu mà "Cậu bé" đã cương cứng từ lâu, có lẽ bình thường anh ấy rất ít khi tự giải tỏa.
Chiếc thắt lưng da đen đặc biệt che lấn cả đường múi cá, cô không thể thấy nhiều. Mộng Viện không kìm được nuốt nước bọt.
Thấy anh khó chịu vì say, cô thử lên tiếng: "Tôi không phải nhân viên phục vụ, là anh đã lạc vào phòng tôi. Thấy anh khó chịu quá, có cần... tôi giúp một tay không?"