"Không cần... Tôi đi ngay đây." Chu Nham choáng váng đến mức chỉ nghe được vài từ rời rạc. Anh dùng hết sức vịn vào tay vịn cố gắng đứng dậy nhưng ngay lập tức lại đổ gục xuống ghế.
"Ơi! Anh không cần đi đâu, tôi sẽ không trách anh đâu."
Anh nhắm nghiền mắt, các đầu ngón tay trắng bệch ấn mạnh vào thái dương. Đồ khốn kiếp Uông Bân sao vẫn chưa tới?
Cơ thể nặng trịch và choáng váng, đôi tai như bốc lửa, mỗi lời anh thốt ra đều như phả ra từ khoang mũi.
"Vậy làm ơn... cô ra ngoài trước đi, đừng quấy rầy tôi."
"Nhưng tôi thấy anh..."
"Cút!" Kiên nhẫn cạn kiệt, anh hất tung chiếc bàn trà bên cạnh, kính vỡ tan tành rơi lả tả xuống sàn.
Mộng Viện bị mảnh kính cứa vào chân, mặt đỏ bừng rồi lại tái mét, vô cùng xấu hổ.
Cô cắn môi, đỏ mắt nhìn chằm chằm vào Chu Nham, ánh mắt dừng ở cánh tay đang nắm chặt của người đàn ông, những đường gân nổi lên dưới lớp cơ cuồn cuộn. Lực lượng quá chênh lệch, cô run rẩy vì sự lạnh lùng của anh.
Anh nổi giận rồi, nếu lỡ tay làm tổn thương cô thì thật đáng tiếc.
Mộng Viện đứng cứng như trời trồng suốt một phút, cuối cùng cũng cúi đầu bước đi trong nhục nhã.
Cánh cửa vừa đóng lại, Chu Nham mới dựa vào lưng ghế, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Khi sắp gục ngủ vì mệt, anh mới thấy Uông Bân hớt hải đẩy cửa bước vào.
"Chuyện gì vậy?"
Một tuần sau vào buổi trưa nọ, Vu Nhiễm nhận được tấm thảm yoga mới mua, cô đến bưu điện gần cổng trường để lấy hàng thì lại gặp Chu Nham.
"Chu Lão Sư."
"Ừ."
Vẫn như mọi khi, anh gật đầu chào cô, lịch sự mà thân thiện.
Một cái nhìn thoáng qua, cô bước vào, anh bước ra.
Tâm trạng Vu Nhiễm từ vui vẻ chuyển sang buồn bã ngay lập tức, cô ủ rũ quét mã xong, khi bước ra vẫn thấy Chu Nham chưa đi.
Cô gần như chạy bước nhỏ đến bên, khi tới gần mới chậm lại: "Chu Lão Sư."
Dường như cô chỉ biết gọi đi gọi lại mỗi câu "Chu Lão Sư", nghĩ đến đây Vu Nhiễm cảm thấy ngột ngạt khó tả.
Hai hôm trước, cô cùng mấy nữ sinh trong lớp ra sân xem Chu Nham chơi bóng rổ, đó là lần đầu tiên cô đặc biệt đến xem một người chơi bóng.
Không dám đến gần quá, cũng không thể đứng xa, từ bảy đến chín giờ, trọn vẹn hai tiếng đồng hồ, chân đứng tê cứng.
Sau khi đi vệ sinh về, cô phát hiện sân bóng đã tan, không nản lòng lại đi tìm ở những sân khác, vẫn không thấy.
Buồn bã bước ra khỏi sân, cuối cùng lại kiễng chân bám vào lưới rào màu xanh dò tìm một lượt, vô ích.
"Xem gì thế?"
"Á!"
Anh đứng sau lưng cô từ bao giờ?
Vu Nhiễm suýt nữa kêu lên vì hoảng hốt, người đằng sau kịp thời bịt miệng cô lại.
"Cô mà hét lên thế này, người khác hiểu nhầm mất."
Chu Nham đỡ cô quay lại, đồng thời giấu bàn tay vừa bịt miệng cô ra sau lưng, bởi lúc nãy, đầu lưỡi cô đã chạm vào lòng bàn tay anh.
"Chu Lão Sư."
Dưới ánh đèn đêm, khuôn mặt cô ửng hồng mọng nước, ánh mắt long lanh như chú nai lạc đường, vừa căng thẳng vừa dũng cảm nhìn anh.
Chu Nham nín thở, khoảnh khắc đó anh cảm thấy sau tai mình nóng ran.
"Muộn rồi, tôi đưa em về nhé." Anh nói.
Khi quay lại sân bóng, Uông Bân vẫn đang uống nước ở khu nghỉ chờ anh.
"Đi ŧıểυ mà lâu thế?"
"Lượng nhiều, bị trễ mất." Chu Nham nhận lấy chai nước anh đưa, ngửa đầu uống cạn một hơi.
Uông Bân cười không ngớt: "Không phải thận yếu đấy chứ! Chưa thấy cậu dùng bao giờ."
"Cút đi!"
Lúc đánh bóng vừa rồi, anh đã thấy cô ấy. Thấy cô đột ngột rời đi, nghĩ đêm khuya sân vận động hỗn loạn, trong lòng không yên nên mới đi theo.
Mãi đến khi thấy cô chăm chú tìm kiếm ai đó, anh mới chắc chắn cô đến đây là vì mình.
Trời quá nóng, cô che một chiếc ô lớn, chiếc váy dây mềm mại xinh xắn khoác lên người cô, đẹp không tả xiết.
Chu Nham không nhịn được mỉm cười, cô gái này mỗi lần gặp anh đều đỏ mặt, e ấp ngoan ngoãn gọi anh một tiếng "Chu Lão Sư."