Ngửi Thấy Mùi Hormone Của Anh

Chương 6: Ngửi Thấy Mùi Hormone Của Anh

Trước Sau

break

Vu Nhiễm khựng lại một chút, đôi mày thanh tú trẻ trung vừa định bật cười, lại không thể cười được, dường như phương pháp này vừa hay lại vừa không hay, nói chung cảm thấy có chút kỳ quặc.

Tuy nhiên cuối cùng cô vẫn đồng ý với đề nghị của Mộng Viện.

Cuộc sống trong trường rất yên bình, không khí cũng trong lành dễ chịu, Chu Nham rất thích môi trường này, khác hẳn với lúc viết sách một mình trong biệt thự, chỉ có thể dùng dụng cụ thể dục để giải tỏa phiền muộn. Ở đây rất tự do, cũng rất thoải mái.

Gần đây anh đang chỉnh lý bản thảo mới, những lúc không có tiết đều đến thư viện ngồi.

Tầng sáu là phòng đọc văn nghệ, Vu Nhiễm cũng thường đến đó đọc ŧıểυ thuyết. Hai người thỉnh thoảng gặp nhau vài lần, cũng coi như quen mặt.

Tuần thứ hai lên lớp, ban cán sự đưa cho anh danh sách lớp để điểm danh. Chu Nham lật qua lật lại, thấy tên Mộng Viện, cũng thấy tên Vu Nhiễm.

Đây là lần đầu tiên anh làm giáo viên, ngoài việc giảng dạy tương đối thuận lợi, những việc khác đều làm theo hướng dẫn, như điểm danh, hỏi bài trên lớp để tính điểm thường xuyên đều tuân thủ quy tắc giảng dạy.

Nhưng lần này số lượng sinh viên dường như vượt quá nhiều, tốn thời gian, anh không điểm danh hết mà chọn một vài người, phát hiện đều có mặt.

Ánh sáng ngoài cửa sổ theo gió xoay chuyển, anh đưa tay điều chỉnh gọng kính, giọng điệu bình thường gọi tên Mộng Viện, người trả lời là một nữ sinh lạ mặt, anh linh cảm là người trả lời hộ nhưng nghĩ lại thấy không thể.

Đưa tay xem đồng hồ, thời gian cũng gần đến, anh đặt danh sách xuống, chuẩn bị giảng bài. Lúc này trong tầm mắt thoáng thấy một gương mặt quen thuộc.

Là cô ấy, cô gái tóc dài ngồi hàng thứ ba, mày ngài mắt phượng, mỗi lần đều mặc váy khác nhau nhưng gương mặt ấy khiến anh không thể quên.

Ánh mắt anh dừng lại trên người cô vài giây, nhanh chóng quay về phía bàn giảng.

Vu Nhiễm linh cảm anh đang nhìn mình, lập tức căng thẳng đến nỗi lưng nóng ran, Mộng Viện ngồi phía trên bên phải liếc nhìn cô, Vu Nhiễm phát hiện ra liền chu môi cười với cô, thực ra chỉ là để giảm bớt xúc động của bản thân.

Giờ giải lao, Vu Nhiễm thấy Mộng Viện cầm chiếc ô của mình đi ra từ cửa sau.

Cô ấy rất tò mò không biết cô ta sẽ làm gì, thế là đi theo cô ta đến tòa nhà hành chính của học viện, ngay ở phía đối diện tầng mà họ học, ở giữa là lối đi thông tầng.

Mộng Viện uốn éo chiếc eo lộ rốn, đi theo sau Chu Nham vào văn phòng của anh ta, hôm nay váy ngắn của cô dường như còn ngắn hơn nữa.

Thời gian trôi qua từng phút, Vu Nhiễm trở về chỗ ngồi, vô thức nghịch điện thoại, màn hình lúc sáng lúc tối.

Lớp học rất ồn ào, có người vây quanh nói chuyện với cô nhưng cô cũng chẳng chú ý lắng nghe. Năm phút sau, Mộng Viện quay về.

"Sao rồi, anh ta nói gì vậy?" Vu Nhiễm sốt ruột kéo cô lại hỏi.

Mộng Viện bắt chước cô chu môi cười, rồi thản nhiên nói: "Chẳng nói gì cả, người đàn ông này tỏ ra xa lạ khó gần, tôi nhìn mà thấy sợ."

"Sao lại thế? Tôi nhớ anh ta khá hiền lành mà."

Mộng Viện khẽ hừ một tiếng, nhún vai giơ tay, tỏ ý cô cũng không hiểu.

Vu Nhiễm không hiểu tại sao lại như vậy, lẽ nào vì cô mà liên lụy đến Mộng Viện bị hắt hủi.

Mỗi lần gặp anh ta trong trường, đối phương đều lịch sự gật đầu đáp lại cô, nếu anh ta biết cô chính là người hôm đó khiến anh bị mưa ướt thì chẳng phải sau này sẽ xem cô như không khí sao, ý nghĩ này khiến cô vô thức đưa tay sờ lên ngực.

Khi Chu Nham giảng tiết thứ hai, anh rõ ràng cảm nhận có ánh mắt nào đó luôn lén nhìn mình. Hành động này nghiêm trọng ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh, anh còn đang phân vân không biết có phải nữ sinh trả ô hôm nọ đã lấy nhầm ô của cô ta nên cô ta mới nhìn mình như vậy.

Vu Nhiễm, cái tên khá hay. Anh cũng từng gặp cô một lần trong thang máy thư viện, nhìn đỉnh đầu bồng bềnh đáng yêu đó mới chợt nhớ ra cô gái này là ai.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc