Mộ Cẩn hơi tức giận bất bình: "Tuy rằng ta trong không được xinh đẹp lắm như kỹ thuật của ta rất tốt."
"Ha ha ha ta hiểu, ta hiểu mà. Lưu quy nương sắp năm mươi tuổi kia cũng bảo bản thân như vậy đấy."
Mộ Cẩn trợn mắt: "Nếu không ngươi đổi với ta đi hầu hạ công tử Tê Vân, việc dùng vỏ trứng múc nước này chắc chắn ngươi cũng sẽ làm tốt hơn ta đấy."
"À, đột nhiên ta nhớ ra cha Kim vừa mới tìm ta! Ta phải đi trước đây, buổi tối ta sẽ mang đồ ăn ngon cho ngươi!"
Ngô Hà đứng dậy bỏ chạy, thân hình mập mạp lại nhanh nhẹn giống như củ khoai tây mặc quần áo vậy.
Mộ Cẩn cúi xuống chỉ chỉ vào vòng eo của mình, từ nhỏ nàng uống nước thôi cũng đã béo rồi, mấy năm trước chạy vặt kiếm sống khắp nơi mà cũng chưa gầy bớt được chút nào, mấy tháng nay sống ở Thì Hoa Lâu hình như lại béo hơn một chút rồi.
Vậy thì ăn nốt chỗ bánh bao nhân thịt này rồi sẽ bắt đầu giảm béo thôi!
ŧıểυ Liễu bắt được nàng trở về.
Hai nửa vỏ trứng giờ cũng biến thành một ly rượu to bằng ngón tay cái.
"Như thế thì có đến chết ta cũng không múc hết bồn nước này."
ŧıểυ Liễu lạnh lùng vô tình nói: "Múc!"
Lần này, hắn ta nhìn nàng chằm chằm từ đầu đến cuối không chớp mắt, không rời ánh mắt lấy một giây.
Mộ Cẩn chỉ có thể thay phiên múc nước bằng tay trái rồi tay phải. Lúc đầu là thắt lưng đau mỏi, sau đó đến cả cánh tay cũng co cứng lại như không còn thuộc về mình nữa.
Nhưng mỗi lần nàng hơi ngừng tay, định nghỉ lấy một hơi thở, thì lập tức tiếng quát của ŧıểυ Liễu vang lên chát chúa bên tai: “Làm nhanh lên! Đừng có mà lười biếng!”
Mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo, Mộ Cẩn đưa tay lau trán. Đột nhiên trước mắt tối sầm, cả người chao đảo ngã chúi về phía trước may mà kịp chống tay vào thành thùng gỗ mới không đổ sầm xuống đất.
“Ngươi đừng có mà giả bộ ngất xỉu! Mau múc hết nước đi! Ta nói cho ngươi biết, tối nay ta sẽ giám sát ngươi múc cho đến sáng!”
Mộ Cẩn nắm chặt quai thùng, mười đầu ngón tay run lên bần bật vì mỏi và vì giận. Lửa giận bị dồn nén quá lâu cuối cùng cũng bùng lên.
Nàng đột ngột chộp lấy ly rượu trên bàn, ném mạnh vào bồn tắm. Ly rượu vỡ tan, nước bắn tung tóe, hắt thẳng lên mặt ŧıểυ Liễu.
Giọt nước chảy dài từ khóe môi đang khẽ nhếch của hắn ta. ŧıểυ Liễu sững lại, giọng cũng dịu hẳn đi như có chút hoảng: “Ngươi… ngươi định làm gì vậy hả?!”
Mộ Cẩn không nói một lời, xoay người đi thẳng ra ngoài, bước chân lảo đảo nhưng đầy dứt khoát.
Tê Vân đang ngồi ở thư án đọc thoại bản, ngẩng đầu khi thấy nàng xuất hiện. Hắn khẽ nhíu mày: “Làm sao thế? Có chuyện gì vậy?”
Mộ Cẩn hít sâu một hơi, giọng nói dồn dập như sợ mình sẽ chùn bước nếu chậm lại: “Người muốn đánh bại Phất Trần, phải không? Ta… ta có thể giúp người.”
ŧıểυ Liễu lập tức bước tới giữ chặt lấy nàng, gằn giọng: “Ngươi định làm gì hả? Mau quay về múc nước đi, đừng có quấy rầy công tử nghỉ ngơi!”
Mộ Cẩn hất tay hắn ta ra, không chần chừ mà bước thẳng lên vài bước, ánh mắt sáng lên vì quyết tâm:
“Chỉ cần giành được Lục vương nữ, người không chỉ trở thành đệ nhất công tử của Thì Hoa Lâu, mà còn là đệ nhất công tử của toàn Hoa Triêu. Mà ta… có thể giúp người đạt được điều đó.”
Tê Vân hơi nhướng mày, khoé môi cong cong mang theo nụ cười nhàn nhạt, hắn cuộn quyển thoại bản lại, nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay mình như đang chơi trò tiêu khiển:
“Là ai nói ta với Phất Trần đang tranh giành nhau? Nếu Lục vương nữ coi trọng ta, chẳng phải vì ta đẹp hơn sao?”
Hắn liếc nàng bằng ánh mắt mang chút khinh miệt:
“Một quy nương nhỏ bé như ngươi, dựa vào cái gì mà dám lớn tiếng trâng tráo nói muốn giúp ta?”
Mộ Cẩn không né tránh ánh mắt đó, chậm rãi đáp, giọng nói rõ ràng từng chữ:
“Lục vương nữ từ nhỏ đã trà trộn qua khắp các chốn phong nguyệt trong Hoa Triêu. Người đẹp nàng ta từng thấy không thiếu một ai. Dù công tử Tê Vân có tuấn tú, nhưng cũng chưa đến mức khiến người ta kinh diễm đến ngây ngất. Nếu không có sự hỗ trợ của ta, các nàng có thể vì sự mới mẻ mà qua đêm với người một lần… nhưng tuyệt đối sẽ không vì người mà bỏ rơi Phất Trần, càng không sủng ái duy nhất một mình người.”
Tê Vân cười khẩy, xoay người nhìn nàng từ trên xuống dưới, giọng mỉa mai lạnh lẽo:
“Khả năng của ta, một lần là đủ.”
Mộ Cẩn không nổi giận, chỉ cười nhẹ, giọng bình thản mà sâu sắc:
“Khi Phất Trần mới ra mắt, mỗi đêm cũng có mấy nữ tử vây quanh. Những nữ nhân tầm thường, căn bản không thể làm hắn hài lòng. Chính vì thế, hiện giờ hắn mới bắt đầu tu thân dưỡng tính vì một mình Lục vương nữ đấy.”