ŧıểυ Liễu ở phía sau nàng không ngừng véo eo của nàng, căng thẳng nói: "Ngươi há mồm ra thật sự là cái gì cũng có thể nói ra được, còn không mau xin lỗi công tử Tê Vân đi."
"Điều ta nói chính là sự thật, tại sao phải xin lỗi chứ, công tử Tê Vân sẽ không vì thế mà giận cá chém thớt với người khác đâu."
Mộ Cẩn vỗ vỗ tay của hắn ta: "Ngươi còn cứ chạm vào ta như vậy, ta sẽ nghĩ là ngươi thích ta đó."
ŧıểυ Liễu lập tức bỏ nàng ra, lùi ra rất xa: "Ngươi đừng có nằm mơ!"
Tê Vân đột nhiên đứng dậy bước về phía nàng.
“Ngươi vừa mới nghi ngờ năng lực của ta sao? Một đêm nhiều nữ tử mà thôi, ngươi cho rằng ta không thể sao?"
Lúc này Mộ Cẩn mới phát hiện rằng hắn còn rất cao, đầu của hắn cúi xuống mà bóng của hắn lại bao phủ toàn bộ lấy nàng, phía sau gáy không hiểu sao lại nổi da gà.
"Đương nhiên là không phải! Khả năng linh hoạt của công tử Tê Vân ai cũng biết! Nhưng mà sở thích của Hoa Lam Doanh có hơi đặc biệt, người bình thường không biết được, nhưng mà Phất Trần lại tình cờ chọc đúng chỗ của nàng ấy!"
Tê Vân hơi nheo nheo mắt: "Ngươi và Lục vương nữ rất thân quen sao?"
"Không quen!"
Mộ Cẩn suy nghĩ lại thì hai người quả thật không quen, nếu không đến hiện tại Hoa Lam Doanh đã không chưa nhận ra nàng: "Chỉ là vô tình biết được."
Tê Vân còn đang định hỏi cái gì đó thì cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ.
"'Tê Vân, là ta Cha Kim đây."
ŧıểυ Liễu liếc mắt nhìn Tê Vân một cái rồi lập tức bước qua mở cửa.
Không ngờ người bên ngoài dường như vừa mới uống rượu, bước đi vẫn bình tĩnh nhưng trên mặt đã ửng đỏ, ngay cả môi cũng sưng đỏ ẩm ướt hơn bình thường.
Tuy rằng Kim Đa Ngọc cười khanh khách nhưng Mộ Cẩn vẫn nhận thấy có điều gì đó không đúng ngay lập tức.
"Tê Vân nể mặt Cha Kim một chút, để nàng ta đi với ta đi, ngươi giữ nàng ta cả một ngày chắc cũng phải nguôi giận rồi."
Tê Vân dường như không ngờ rằng Kim Đa Ngọc vừa bước vào đã ngay lập tức muốn đòi người.
"Nếu như Cha Kim đã mở lời thì ta cũng chỉ có thể thả người đi mà thôi."
Tiều Liễu nhìn chằm chằm xuống mũi chân than thở một câu: "Nàng ta làm việc vô cùng chậm chạp, đến bây giờ mà nước vẫn chưa được mang đi hết đâu."
Kim Đa Ngọc lập tức nhìn về phía Mộ Cẩn: "Sao lại thế này, có chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, còn không mau mang nước đi đổ nốt đi."
"Vâng!"
Mộ Cẩn nhanh chóng đổ đầy số nước còn lại vào thùng gỗ, khi xách nước đi ra ngoài nàng nghe được Cha Kim nói: "Ngươi quyết định cuối tháng muốn tham gia sàn đấu sao? Hiện tại ngươi đã rất nổi tiếng rồi, thật sự là không cần phải vất vả như vậy đâu."
"Ta cảm thấy vẫn chưa đủ."
Tê Vân nhìn thấy Mộ Cẩn liền nói vòng vo: "Vừa nãy Mộ quy nương còn nói muốn giúp ta đấy.”
"Nàng ta?"
Cha Kim tỏ ra kinh ngạc, sau đó lại nở nụ cười thoáng qua: "Thế mà ngươi cũng thật là tinh mắt đấy, tuy nàng ta dung mạo xấu xí nhưng cũng có sở trường đấy."
ŧıểυ Liễu trợn mắt lớn nhìn khó hiểu.
Nhưng Kim Đa Ngọc không nhiều lời nữa: "Vậy người chuẩn bị đi, năm ngày nữa là đến sàn đấu cuối tháng này rồi."
Sau đó khi hắn ta nhìn về phía Mộ Cẩn, ánh mắt có chút lạnh lùng: "Đi theo ta."
Mộ Cẩn theo Kim Đa Ngọc ra ngoài, dưới lầu vẫn vô cùng náo nhiệt.
Nàng nhìn thấy Vệ nương tử qua một góc cửa sổ, ngăn cách với xung quanh bởi một bức bình phong, nàng ta đang ngồi trên đùi một nam nhân, đầu hơi ngửa ra để lộ ra khuôn mặt tràn đầy xuân tình. Nam nhân kia không ngừng hôn lên cổ nàng ta, dưới làn váy rộng cũng có thứ gì đó đang chen chúc bên trong.
"Còn ngây người ra đấy làm cái gì, đi mau."
Mộ Cẩn rất muốn xem biểu cảm của Kim Đa Ngọc nhưng hắn ta lại xoay người bước nhanh lên lầu bốn.
Mộ Cẩn chỉ có thể xách thùng gỗ đi theo, ngay cả nước cũng chưa đi đổ được.
Nhưng sau khi vào phòng, Kim Đa Ngọc nhìn thấy Mộ Cẩn còn xách theo hai thùng nước thì không khỏi nhíu mày: "Ngươi còn xách hai thùng nước này làm cái gì. Đi đi, ngươi đi đổ nước đi đã."
Mộ Cẩn lại chỉ có thể mang nước xuống bốn lầu rồi lại leo lên lầu bốn.
Nàng thật sự nghi ngờ rằng Kim Đa Ngọc là muốn mượn cơ hội này để trút giận lên nàng.
Đặc biệt là khi nàng trở lại phòng thì Kim Đa Ngọc đã nằm ngủ trên giường rồi.
Đi, hay không đi đây.
Mộ Cẩn hít một hơi thật sâu, chậm rãi đóng cửa lại, từng bước một đi đến chỗ Kim Đa Ngọc.