Ngũ Quang Thập Sắc (NP)

Chương 6

Trước Sau

break

Khi Mộ Cẩn còn đang cúi đầu ăn mì, Ngô Hà xách theo một túi đồ bước vào phòng. Nàng ta không dám lại gần, chỉ đứng từ xa, hai tay chắp trước ngực hành lễ đầy cẩn trọng:

“Tỷ muội, ta… ta thật sự xin lỗi. Sáng nay không phải ta cố ý để ngươi đi một mình đâu, chỉ là… ta thật sự không dậy nổi.”

Mộ Cẩn vẫn cắm cúi hút nốt sợi mì cuối cùng, không buồn liếc nhìn nàng ta lấy một cái. Đến khi tìm khăn để lau miệng, trong đầu nàng bỗng chợt hiện lên hình ảnh Tê Vân.

Chết rồi.

Nàng đi lâu như vậy… với cái tính nói một đằng nghĩ một nẻo của hắn, chỉ e đã ngấm ngầm ghi thêm một món nợ mới vào sổ rồi.

Ngô Hà thấy không bị mắng liền hí hửng ngồi xuống cạnh nàng, giọng ngọt như mía lùi:

“Đây là bánh bao thịt bò ta mới mua ở quán Ngưu thúc đấy! Vừa mới ra lò, nóng hổi thơm lừng, ngon tuyệt luôn!”

Vừa nói nàng ta vừa mở gói giấy dầu ra. Mùi hương lập tức lan tỏa trong không khí bánh bao trắng nõn, tròn trịa, còn đang bốc hơi nghi ngút, thoáng chốc đã khiến không gian đầy mùi thơm ngầy ngậy hấp dẫn.

Mộ Cẩn khẽ liếc mắt, rồi đưa tay bốc một chiếc bánh lên cắn thử một miếng. Lớp vỏ mềm mịn, phần nhân đậm đà ngập tràn trong nước thịt thơm lừng, hương vị lan tỏa khắp đầu lưỡi khiến nàng bất giác khép mắt lại đầy hài lòng.

Thịt bò… vẫn là ngon nhất.

Chỉ tiếc, ở Hoa Triêu loại nhân này lại vô cùng hiếm. Đất không có thảo nguyên rộng lớn để nuôi bò, dân chúng chỉ có thể trông vào những thương nhân và người buôn rong từ bên ngoài đem đến mà thôi.

Ngô Hà cười tít mắt, hỏi dò bằng giọng lấy lòng: “Thế nào? Ăn ngon chứ?”

Mộ Cẩn gật đầu, vừa nhai vừa lơ đãng đáp:

“Cũng không đến nỗi tệ lắm.”

“Hì hì…” 

Ngô Hà cười khúc khích, hai mắt sáng rỡ nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt đầy ẩn ý:

“Công tử Tê Vân gọi ngươi lên phòng lâu như vậy… là để làm gì thế? Có khi nào hôm qua chưa thỏa mãn, nên hôm nay lại tìm tới ngươi?”

“Khụ khụ khụ!”

Mộ Cẩn suýt chút nữa phun cả miếng bánh bao ra ngoài, mặt đỏ phừng lên:

“Không… không thể nào! Tối qua hắn mới tiếp hai vị ŧıểυ thư xong, có là người sắt cũng không chịu nổi chứ đừng nói đến người sống! Hơn nữa nếu hắn vẫn còn nhu cầu, chẳng phải mời thêm vài khách còn dễ chịu hơn là tìm ta sao!”

“Ê, sao lại nói thế được?” 

Ngô Hà vừa nhai bánh vừa nói, giọng đầy vẻ tán thưởng pha chút trêu chọc:

“Một bên là hầu hạ khách, một bên là được người khác hầu hạ… làm sao giống nhau được? Trong này hiếm người trẻ, các công tử muốn giải tỏa áp lực cũng đành phải tìm đến mấy quy nương như chúng ta thôi. Nhưng mà…”

Nàng ta nghiêng đầu, xoa xoa cằm tỏ vẻ trầm ngâm: “Nói đi cũng phải nói lại, thật ra ta cũng thấy lạ sao lại là ngươi? Tuy ta béo hơn ngươi một chút, nhưng nhìn kỹ vẫn còn thanh tú, tươi tắn. Còn ngươi…”

Nàng ta hạ giọng, như sợ người khác nghe thấy: “Ngày thường cũng chẳng ai tìm tới. Gương mặt kia… ừm, không phải ta nói xấu gì đâu, nhưng đúng là có hơi dọa người.”

Câu nói cuối cùng như một mũi dao đâm trúng điểm yếu trong lòng Mộ Cẩn.

Trước kia, nàng bước chân vào Thì Hoa Lâu là để mau chóng thu thập tϊиɧ ɖϊ©h͙, hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống giao phó. Nhưng dung mạo xấu xí của nàng khiến những công tử giàu sang vốn đã kén chọn lại càng chẳng buồn liếc đến.

Thế nên, dù ở lại trong kỹ viện cũng chẳng có bao nhiêu cơ hội. Còn nếu rời khỏi đây thì càng tuyệt vọng hơn. 

Nam nhân đứng đắn sẽ luôn để tâm đến chuyện trinh tiết, chỉ cần biết nàng là người trong thanh lâu… tránh xa nàng còn không kịp, huống hồ là để nàng “thu thập” thứ gì đó.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc