Ngũ Quang Thập Sắc (NP)

Chương 5

Trước Sau

break

ŧıểυ Liễu nhìn nàng chậm chạp múc nước không kiềm chế được sự tức giận nói: "Ngươi có thể nào múc nhanh lên được không hả, múc như thế này thì bao giờ mới xong được!"

Mộ Cẩn đột nhiên nở nụ cười: "Đây rốt cuộc là hành hạ ta hay hành hạ ngươi không biết?"

ŧıểυ Liễu nghẹn họng.

"Múc vội vàng lát nữa tay mỏi cũng không múc được nữa, không bằng cứ mức từ từ như vậy lại múc được lâu dài. Các ngươi là nam nhân thì chắc cũng hiểu điều này hơn mới đúng."

ŧıểυ Liễu tức giận quay đầu đi: "Nữ lưu manh!"

Mộ Cẩn vẫn giữ tốc độ của mình mà làm, nàng cảm thấy nếu cứ múc cả ngày như vậy thì cũng không phải không được, ở ngoài kia xem mấy trận đánh nhau lẫn lộn cũng không thoải mái mấy.

Khi nàng chuẩn bị đổ đầy một thùng nước thì cảm thấy có một cái gì đó ấm áp đột nhiên đặt lên đùi nàng.

Nàng cúi đầu xuống nhìn thì thấy ŧıểυ Liễu ngồi co gối trên chiếc ghế nhỏ, thế nhưng đầu lại ngả lên đùi nàng, há miệng ngủ gật.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thế này cảm giác cũng có chút đáng yêu.

Nhưng mười bốn tuổi còn quá nhỏ, chưa đủ lông đủ cánh.

"ŧıểυ Liễu!"

"Hả!"

ŧıểυ Liễu lập tức bừng tỉnh, cả người bật dậy với đôi mắt cười cười, chiếc ghế nhỏ rơi trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

"Đến đây! Công tử Tê Vân." Hắn ta trừng mắt nhìn Mộ Cẩn một cái, bước nhanh ra khỏi tấm bình phong.

"Làm cái gì mà hoảng hoảng sợ vậy?"

"Không, không có gì ạ."

"Ngươi ăn mấy thứ này đi, ta đi ngủ thêm một chút."

Tê Vân mệt mỏi duỗi eo một cái đi tới bên giường.

Hai mắt ŧıểυ Liễu sáng lên: "Cảm ơn công tử!"

Mộ Cẩn nhìn qua tấm bình phong thấy Tê Vân nằm nghiêng trên giường, một hồi lâu không thấy động đậy gì cả giống như là đã ngủ say.

Nàng ném vỏ trứng vào trong bồn nước, xách thùng gỗ lên múc nước trong bồn rồi xách cả hai thùng nước đi thẳng ra ngoài.

ŧıểυ Liễu đang nhét hai miếng thịt lừa vào miệng, nhìn thấy nàng thì tỏ ra không thể tin được trừng mắt nhìn nàng.

Mộ Cẩn mỉm cười với hắn ta, bước chân đi vừa khẽ lại vừa nhanh chóng không đợi hắn ta phản ứng lại đã đi ra đến cửa.

Đúng lúc đóng cửa lại, nàng nghe thấy tiếng của Tê Vân: "ŧıểυ Liễu, lại đây bóp vai cho ta."

Mộ Cẩn nhẹ nhàng khép cửa lại, cũng chưa nghe thấy tiếng Tiễu Liễu sau đó nói như thế nào.

Lầu ba vẫn còn yên tĩnh nhưng lầu một đã có người bắt đầu gảy đàn trên sân khấu, xung quanh có mấy người khách ngồi rời rạc, có mấy đứa trẻ đang bày rượu và thức ăn lên.

Đi lên lầu hai, Kim Đa Ngọc từ lầu một đi lên ngăn cản nàng lại: "Ngươi làm sao thế này, Tê Vân kêu ngươi đi cả nửa ngày trời làm cái gì vậy?"

Nói xong hắn ta còn quan sát nàng từ trên xuống dưới đánh giá một lượt.

Mộ Cẩn cười khổ: "Cha Kim cứu ta, sáng sớm ta còn chưa kịp uống nước đã bị hắn gọi đi khiêng nước, còn dùng vỏ trứng hắn ăn qua để mức nước nữa chứ! Ta múc như vậy đến mức hai tay đều tàn phế mất rồi."

"Là việc này ư?" 

Mặc dù Kim Đa Ngọc đã hơn bốn mươi tuổi nhưng được chăm sóc bảo dưỡng vô cùng tốt, đuôi mắt khẽ nhếch lên lại còn có thể cho thấy phong thái khi còn trẻ trung của hắn ta, trên người mặc một bộ trang phục màu xanh nhạt không hề giống một gã cha hoa lâu lừa gạt các thiếu niên, mà giống như một người Nho sinh dạy học.

"Sao có thể cơ chứ, trong thùng vẫn còn hơn nửa thùng. Nếu cha Kim không lên tiếng nói giúp ta, ta sợ rằng sẽ phải múc nước đến khi trăng lên cao ngọn cây mới xong. Làm sao ta có thể làm việc cho cha Kim với đôi tay tàn phế được cơ chứ?"

Kim Đa Ngọc dùng chiếc quạt đánh nàng nhẹ một cái: "Ta thấy miệng ngươi nói còn hùng hồn lắm." 

Sau đó dùng quạt che mặt nói nhỏ: "Mấy ngày gần đây Tê Vân đang rất nối danh, ta đây cũng không thể không cho hắn ta mặt mũi. Vả lại ngươi chỉ cần làm cho hắn ta trút giận, tóm lại cũng chỉ là múc nước thôi chẳng phải so với bên ngoài này thoải mái hơn à?"

Mộ Cẩn than thở: "Tim của Cha Kim không phải làm bằng vàng đấy chứ, cũng cứng quá rồi đấy."

Kim Đa Ngọc cười liếc nàng một cái: "Ta bảo nhà bếp chuẩn bị mì Dương Xuân, bù lại cho ngươi thêm thịt bò." 

Nói xong hắn ta đột nhiên ngừng lại rồi nói nhanh hơn: "Ăn xong nhớ quay lại làm việc."

Sau đó hắn ta lập tức vội vàng quay xuống lầu, vẫn còn đang đứng trên cầu thang đã nói vọng ra ngoài: "Đây không phải Vệ nương tử hay sao, hôm nay cơn gió nào lại đưa ngài đến chỗ của ta, thật đúng là khách quý mà."

Mộ Cẩn nhìn xuống dưới lầu, người vừa bước vào cửa là Vệ Tử Huân.

Một phú thương giàu có nổi danh ở Hoa Triêu, có điều năm nay đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng thân hình trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần, ra tay lại hào phóng.

Có lúc vẫn được các công tử yêu thích hơn so với các quý nữ danh môn khác.

Kim Đa Ngọc lập tức ôm lấy bả vai nàng ta, dán chặt lấy tai nàng không biết nói điều gì mà cười rất vui vẻ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc