Hai người dây dưa một đêm xuân ý miên man, đến khi hừng đông hé rạng, Mộ Cẩn vừa rời giường liền cảm thấy đôi chân mềm nhũn như nhúng nước, bước đi run rẩy không thôi.
Song thu hoạch cũng vô cùng phong phú tổng cộng thu được mười hai phân tinh hoa.
Thiếu niên nghe thấy động tĩnh, vội xoay người lại, đưa tay ra khẽ nắm lấy nàng, giọng mềm nhẹ:
“Tỷ tỷ, người định đi rồi sao?”
Mộ Cẩn dịu dàng nắm lấy tay hắn, khẽ gật đầu:
“Ừm, ta có chút việc phải xử lý, đêm nay sẽ trở về thăm ngươi.”
“Vậy… ta chờ tỷ trở lại.”
Thiếu niên cười, đôi mắt long lanh ánh nước, khiến lòng người mềm nhũn.
Mộ Cẩn không kìm được cúi đầu hôn lên trán hắn một cái, bàn tay dịu dàng vuốt ve tóc mai:
“Ngoan.”
Nàng khẽ ngân nga một khúc ŧıểυ điệu, chậm rãi bước đi giữa con đường rợp bóng cây xanh.
Chỉ tiếc rằng nơi thân dưới vì đêm qua hoan ái quá độ mà sưng tấy đau nhức, nếu không thì cảnh sắc sáng sớm này hẳn là càng thêm phần thi vị.
Đi được một đoạn, nàng ngồi xuống bên phiến đá ven đường, tiện tay hái một chiếc lá cây, nhẹ nhàng thổi lên vài khúc mơ màng.
Có trong tay mười hai phân tϊиɧ ɖϊ©h͙, rốt cuộc nên dùng để cải thiện mái tóc trước, hay là đôi mắt nhỉ?
Đúng lúc đang mải mê suy nghĩ, chợt phía sau truyền đến một tiếng hô kinh ngạc:
“Mộ Cẩn! Hóa ra ngươi trốn ở đây!”
Kim Biểu theo âm thanh mà tìm đến, vừa bước vào liền trông thấy người mất tích suốt đêm qua, quả thật ngoài dự liệu.
Mộ Cẩn buông phiến lá trong tay, khẽ liếc mắt nhìn người tới, thản nhiên hỏi:
“Ngươi tìm ta, có chuyện gì sao?”
Kim Biểu bước tới gần, ánh mắt đảo qua gương mặt nàng, không khỏi xuýt xoa tán thưởng:
“Trên mặt ngươi… đám mụn nhỏ kia thật sự đã lặn hết rồi! Nghe nói đâu đâu cũng rộ lên lời đồn, rằng ngươi gặp được một vị hoa tiên tử, ban cho linh đan diệu dược, chữa sạch đậu đậu… Hóa ra là thật!”
Hoa tiên tử…
Khóe miệng Mộ Cẩn giật nhẹ. Nàng biết Ngô Hà mồm mép lanh lẹ, tin tức lan truyền nhanh, nhưng không ngờ lại đến mức lố lăng như vậy.
“Trên mặt không còn mụn, nhìn cũng đỡ ngứa mắt hơn, có vậy thôi.”
Nàng nhàn nhạt đáp tiếp: “Ta cũng chẳng thấy có gì đáng để làm ầm ĩ.”
Không ngờ Kim Biểu lại bất ngờ vén áo choàng của nàng lên, mặt mày cợt nhả:
“Cho ta nếm thử một chút đi. Nếu khẩu vị hợp, không chừng còn có thể lên giường hầu hạ ngươi cho thoả mãn.”
Mộ Cẩn ánh mắt trầm xuống, nhấc tay đẩy mạnh hắn ra, giọng lạnh băng:
“Ngươi vẫn nên đi tìm người khác đi. Ta đối với ngươi, một chút hứng thú cũng không có.”
Nói xong, nàng kẹp váy bước đi, dáng vẻ vô cùng dứt khoát.
Nửa phân tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng chẳng đổi lại nổi sức lực nàng đã bỏ ra, nàng còn lâu mới dư hơi hầu kẻ này!
Kim Biểu không ngờ bản thân lại bị cự tuyệt thẳng thừng, tức đến đỏ mặt tía tai. Hắn chống tay vào hông, đứng phía sau mắng vọng theo:
“Ngươi tưởng không có đậu đậu thì đã ngon lắm sao! Xấu xí như ngươi, ngoài ta ra còn ai thèm để mắt đến chứ!”
“Hừ… có người tuổi trẻ hơn ngươi, dung mạo tuấn tú hơn ngươi, thậm chí ngay cả ©ôи th!t bên dưới cũng lớn hơn, thế mà vẫn một lòng một dạ muốn cùng ta song hoan!”
Trong lòng Mộ Cẩn âm thầm hừ lạnh, chẳng buồn đáp lời Kim Biểu.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của Kim Biểu cũng khiến nàng không khỏi suy nghĩ thêm một bước.
Nếu dung mạo thay đổi quá nhanh trong thời gian ngắn, rất dễ khiến người ngoài sinh nghi, thậm chí bị dòm ngó, dị nghị.
Vậy thì chi bằng tích góp tϊиɧ ɖϊ©h͙ để cải tạo thân thể trước ví như hạ thân, nơi vốn yếu ớt, dễ tổn thương sau mỗi lần hoan ái. Nếu có thể rèn luyện cho cứng cáp hơn một chút, bền bỉ hơn một chút, thì mỗi lần hành lạc sẽ không còn đau đớn như trước nữa.
Ở một nơi khác trong hậu viện, ŧıểυ đồng ŧıểυ Liễu đang cẩn thận nhéo từng trái bồ kết, chuẩn bị nước ấm tắm rửa cho công tử. Nhưng đến lúc phải hạ thủ, hắn vẫn không khỏi do dự.
Trên tấm lưng vốn trắng mịn kia giờ đây chi chít dấu vết bị cào cấu, cắn mυ"ŧ… hồng hồng tím tím, loang lổ khắp nơi, nhìn mà kinh hồn bạt vía.
ŧıểυ Liễu đưa tay run run chạm khẽ vào làn da ấy, đôi mắt vì hơi nước bốc lên mà đỏ hoe. Hắn lẩm bẩm:
“Các nàng… sao lại có thể tàn nhẫn như thế chứ? Thật quá đáng mà…”
Ánh mắt hắn dừng lại ở hạ thân công tử, không khỏi nghiến răng hít một hơi khí lạnh.
“Ngay cả lông mao của công tử cũng bị cạo sạch… sau này lớn lên thì ngứa ngáy khó chịu biết bao nhiêu đây!”
ŧıểυ Liễu càng nói càng tức, cái miệng nhỏ cứ thế lải nhải không ngừng, lời tuôn ra như nước chảy:
“Hơn nữa, dựa vào cái gì mà Phất Trần chọc họ tức giận, lại bắt công tử đi ra ngoài chịu tội thay! Hắn rõ ràng chỉ đứng trên đài nói vài lời câm lặng, có đụng chạm gì đến ai đâu chứ!”
“Ngươi nói đủ chưa đấy?”
Tê Vân lạnh mặt, đoạt lấy chiếc khăn tay trong tay hắn, ném vào chậu nước: “Ra ngoài cho ta. Ta tự mình tắm.”
ŧıểυ Liễu ngượng ngùng cúi đầu, lặng lẽ thu hồi ánh mắt:
“Vậy… ta liền canh ở ngoài cửa. Công tử có việc thì gọi ta là được.”
“Khoan đã.”
Tê Vân khẽ mở mắt, đôi tròng mắt màu xám nhàn nhạt thoáng lướt qua một tia lãnh ý:
“Mộ Cẩn kia lại chạy đi đâu rồi? Nàng thiếu ta từng ấy bạc, vậy mà còn dám bỏ trốn! Đi, lập tức lôi nàng tới đây cho ta. Nếu không tới, ta khiến nàng cả đời cũng không trả hết nợ!”
ŧıểυ Liễu đang xoay người định lui ra, nghe vậy liền dừng bước, quay đầu nói:
“Công tử, thật ra… còn có một chuyện về Mộ Cẩn, ŧıểυ nhân vẫn chưa kịp bẩm báo.”
“Chuyện gì?”
“Bây giờ trong ngoài đều đang truyền rằng, Mộ Cẩn may mắn gặp được một vị hoa tiên tử, được ban cho một lọ tiên đan diệu dược. Uống xong liền da dẻ trắng nõn, mịn màng như ngọc, dung nhan chẳng khác gì thiên tiên, lại còn bất lão!”
Tê Vân vừa múc nước dội lên vai, vừa bật cười:
“Lời như thế mà cũng có người tin sao? Rõ ràng là chuyện bịa đặt để dọa kẻ ngốc. Không chừng nàng lại bày trò, vì không trả nổi nợ nên tìm cách lừa thiên hạ mua cái gọi là tiên đan đó chứ gì!”
“Chính là… thật sự có không ít người nói, đám mụn li ti trên mặt Mộ Cẩn đều biến mất cả rồi, không sót lại một viên nào.”
ŧıểυ Liễu vừa siết lại đai lưng, vừa thong thả nói tiếp: “Công tử, nếu thứ đó thật sự hiệu nghiệm, người có thể… bảo nàng bán cho ta một viên được không?”
Tê Vân khẽ lắc đầu, khóe môi cong cong lộ ra một tia giễu cợt:
“Bán à? Ta vừa mới nói xong, quả nhiên là nàng đang bán dược thật.”
Hắn thả tay xuống hai bên thành thau, lười nhác hỏi:
“Bán bao nhiêu?”
“Nghe đâu một viên tới những hai mươi lượng bạc, mà chỉ có đúng chín viên thôi. Đại gia ai nấy đều muốn mua. Bất quá nếu là công tử mở miệng, Mộ Cẩn nhất định sẽ không dám không đưa.”
Tê Vân hừ nhẹ một tiếng, khinh thường ra mặt:
“Quá thật là tham. Đắt đến mức ấy, mà cũng dám đem ra rao bán. Bách Hoa Các đan dược dưỡng nhan loại thượng hạng cũng chưa từng hét giá như thế.”
ŧıểυ Liễu rụt cổ, ghé tai nhỏ giọng giải thích:
“Công tử, kỳ thực Mộ Cẩn chưa từng chính miệng nói muốn bán dược. Là do mọi người quá nóng lòng muốn mua, nên Ngô quy nương mới lên tiếng rằng ai ra giá cao thì được. Nhưng đến giờ… vẫn chưa có ai mua được cả, vì tìm khắp nơi vẫn không thấy Mộ Cẩn đâu.”
Tê Vân nhướng mày:
“Cả một đêm không thấy bóng dáng? Nàng đi đâu rồi?”
“ŧıểυ nhân cũng không rõ. Chỉ nghe loáng thoáng là cha Kim có chuyện cần tìm nàng.”
Tê Vân khẽ cười, giọng mang theo hàm ý sâu xa:
“Ai nha… nam chưa vợ, nữ chưa gả, một đêm không trở về, còn có thể là chuyện gì nữa chứ?”