Ngũ Quang Thập Sắc (NP)

Chương 31

Trước Sau

break

Tê Vân liếc ŧıểυ Liễu một cái, giọng mang vài phần khinh bỉ:

“Ngươi a, bị người ta lừa mà còn vui vẻ đếm bạc thay họ. Thôi, hai mươi lượng bạc mà thôi, ngươi đi tìm nàng về đây, ta cho ngươi tiền mua.”

“Đa tạ công tử!”

ŧıểυ Liễu mừng rỡ vén áo hành lễ, hớn hở nói: “ŧıểυ nhân lập tức đi tìm người!”

Lúc này, trong sân nhỏ phía sau, Mộ Cẩn đang múc nước trở vào phòng tắm rửa.

Hạ thân bị giày vò đến sưng đỏ, vừa hồng vừa đau, nàng khẽ rên lên một tiếng khi ngồi xuống, đưa tay lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã thu lại, mỗi động tác đều khiến nơi ấy tê buốt.

Chẳng bao lâu, nước trong bồn đã trở nên đục ngầu.

Lại nghĩ đến lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia một lần có thể chứa được tới bốn phân thật đúng là nồng đặc, khó so sánh.

Vừa thay y phục xong, cửa phòng bỗng bị đẩy mạnh ra.

Ngô Hà như một cơn gió xông vào, hai mắt sáng rực như sao, nhào tới ôm chầm lấy nàng:

“Mộ Cẩn! Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi!”

Mộ Cẩn bị ôm đến lảo đảo, không khỏi lắp bắp hỏi:

“Làm… làm sao vậy?”

“Chúng ta sắp phát tài rồi!”

Ngô Hà kéo tay nàng nhảy lên, hưng phấn như muốn bay khỏi mặt đất:

“Ngươi biết hiện giờ có bao nhiêu người tranh nhau bỏ bạc chỉ để mua được viên tiên đan của ngươi không?”

“Tiên đan?”

Mộ Cẩn sửng sốt, ngơ ngác hỏi lại:

“Ta… ta nào có tiên đan gì đâu?”

“Sao lại nói là không có?”

Ngô Hà lập tức phản bác, từ trong ngực cẩn thận lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, nâng niu như trân bảo:

“Không phải ngươi đã đưa ta một lọ sao? Nhờ vào ta hết lời truyền bá, hiện giờ hơn nửa người trong Thi Hoa Lâu đều muốn mua tiên đan này! Giá đã được đẩy lên hai mươi lăm lượng một viên rồi đó!”

Nàng nắm lấy tay Mộ Cẩn, vẻ mặt rạng rỡ như thấy được núi vàng núi bạc:

“Dù gì đan dược là của ngươi, nhưng nếu không có ta khổ tâm quảng bá, cũng chẳng ai biết đến mà mua. Hay là chúng ta chia ba bảy đi? Ngươi bảy phần, ta ba phần, được chứ?”

Mộ Cẩn không chút do dự lắc đầu, nghiêm túc nói:

“Không được! Dược này không thể đem ra bán!”

Ngô Hà sững người, rồi tưởng nàng không vừa ý tỉ lệ chia, vội nói:

“Vậy thì chia tám hai, ngươi tám ta hai. Dù gì ngươi cũng là chủ.”

“Không phải vấn đề chia bao nhiêu,” Mộ Cẩn nghiêm giọng, “mà là… dược này không thích hợp đem bán.”

Nếu thật sự là linh dược thần hiệu, dù có bán với giá cao hơn nữa nàng cũng không bận tâm.

Nhưng đan dược này chẳng qua chỉ là một loại mỹ dung đan thông thường, mua cả lọ mười viên cũng chỉ tốn một lượng bạc, hiệu quả lại vô cùng khiêm tốn.

Nàng nhẹ nhàng giải thích:

“Vị nữ tiên kia từng nói rõ với ta, đan này chỉ có chút hiệu quả đối với người thể chất đặc biệt như ta, bị nổi mụn do độc thai lưu lại. Còn đối với người bình thường, chẳng có bao nhiêu công dụng cả.”

Ngô Hà nghe vậy liền sa sầm mặt, có phần không vui:

“Nhưng mà lời ta đã nói ra ngoài rồi, hiện tại là bọn họ ép ta phải bán! Nếu ta không đưa ra, họ còn tưởng ta lừa gạt, chắc gì đã để yên cho ta!”

“Ngươi cũng đã dùng thử đan dược ấy rồi… vậy thật sự có tác dụng với những vết lấm tấm trên mặt ngươi không?”

Mộ Cẩn nghiêng đầu hỏi, giọng điệu ôn hòa mà nghiêm túc.

Ngô Hà vội đưa tay sờ sờ mặt mình, mắt sáng rỡ:

“Cũng… có chút hiệu quả đó chứ. Ngươi nhìn xem, mấy nốt này có phải mờ đi một chút không?”

Nàng vừa nói vừa ghé sát mặt lại gần, gần đến mức gần như dán vào mặt Mộ Cẩn.

Mộ Cẩn sắc mặt bất biến, hai tay khoanh trước ngực, lãnh đạm nói:

“Ngươi tự nghĩ mà xem, nếu người ta bỏ ra từng ấy bạc mua đan dược, rốt cuộc lại phát hiện chẳng có tác dụng gì, đến lúc ấy liệu có chịu bỏ qua hay không?”

Ngô Hà lập tức cụp mắt, than thở một tiếng:

“Thôi vậy, không thú vị gì cả.”

Nói xong liền ném bình dược vào lòng Mộ Cẩn, xoay người trở lên giường, uể oải nói:

“Không bán thì không bán. Ta đi ngủ đây.”

Mộ Cẩn vội giữ nàng lại, cằm tựa nhẹ lên vai Ngô Hà, giọng nũng nịu:

“Hảo tỷ tỷ, đừng giận mà… Ngươi kể cho ta nghe một chút đi, tối qua lúc Phất Trần lên đài… rốt cuộc có xảy ra chuyện gì không?”

Ngô Hà bị nàng dỗ dành, vẻ mặt lập tức hưng phấn trở lại:

“Có chứ! Đương nhiên là có chuyện lớn rồi!

Ngươi không đến tối qua, thật sự là bỏ lỡ một hồi náo nhiệt!”

Nghe đến đó, cả người Mộ Cẩn như cứng lại, thân thể lập tức thẳng tắp:

“Không thể nào… Tối qua thật sự xảy ra chuyện?”

“Đừng nóng, đừng nóng.”

Ngô Hà ra vẻ bí hiểm, chậm rãi rót một chén trà cho mình, ung dung uống một ngụm giải khát.

Mộ Cẩn đi theo nàng ngồi xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm từng động tác của nàng, như muốn xuyên thủng đáy lòng.

Chờ đến khi Ngô Hà đặt chén trà xuống, nàng mới không nhịn được giục:

“Ngươi mau nói đi! Là Phất Trần… xảy ra chuyện gì sao?”

Ngô Hà khẽ lau khóe miệng, ánh mắt sáng rỡ:

“Nói đến tối qua, quả thật là người đông nghìn nghịt, chen chúc không còn chỗ đứng! Vì lần này không giới hạn bán phiếu vào cửa, số người đến còn đông hơn cả đêm lần trước!”

“Nào ngờ mãi đến tận canh ba, Phất Trần mới lên đài biểu diễn. Bên dưới các vị nữ khách sớm đã uống không ít rượu, chúng ta thì ngồi canh suốt nửa đêm, mệt đến rã rời.”

“Nào ngờ đúng lúc ấy không biết ai khởi xướng đột nhiên cả một đám người náo loạn, cùng nhau xông thẳng lên đài!”

Nói tới đây, Ngô Hà dừng lại, lại cầm chén nước nhấp một ngụm đầy ra vẻ bí mật.

Mộ Cẩn nôn nóng đến độ suýt nhảy dựng lên:

“Vậy… kết cục thì sao? Phất Trần không sao chứ?”

“Không sao, không sao!”

Ngô Hà vội xua tay trấn an: “Chúng ta mấy vị quy nương cũng không phải người dễ bắt nạt, chỉ trong chốc lát đã đuổi hết bọn họ xuống khỏi đài.”

Dẫu vậy, Mộ Cẩn vẫn ngồi không yên, trong lòng bồn chồn muốn đi xem tình hình của Phất Trần.

Ngô Hà thấy thế vội kéo nàng lại, ép ngồi trở về ghế:

“Chưa hết đâu! Sự tình càng về sau càng ly kỳ!”

“Khi đám người vừa bị đẩy khỏi đài, Phất Trần đứng giữa sân khấu, tóc tai rối loạn, xiêm y xộc xệch lần đầu tiên ta thấy hắn trong bộ dạng chật vật đến thế.”

“Ngay lúc ấy, thất ŧıểυ thư của Tướng phủ, người đang ôm cánh tay Tê Vân ngồi ở phía trước đột nhiên đứng dậy cười lạnh, lớn tiếng nói rằng: Đệ nhất công tử Thi Hoa Lâu… cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Ngô Hà còn chưa nói hết câu, đã thấy Mộ Cẩn đứng bật dậy, quay lưng lao nhanh về phía chính lầu.

“Ai! Ngươi đi đâu đó!”

Ngô Hà hô theo, nhưng chỉ thấy bóng lưng Mộ Cẩn như gió cuốn, đã khuất hẳn nơi hành lang.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc