Ngũ Quang Thập Sắc (NP)

Chương 29

Trước Sau

break

Mộ Cẩn vốn còn đang mừng rỡ ngắm nhìn bốn phân tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong tay, nghe vậy liền theo bản năng nghiêng đầu né tránh.

Tuy biết rõ đối phương không thể trông thấy, trong lòng nàng vẫn không khỏi dâng lên một tia chột dạ vì dù sao cũng vừa mới nói dối xong.

Nàng nhẹ giọng nói:

“Không được, nơi này có quy củ, khách chưa được phép xem mặt.”

Thiếu niên im lặng trong chốc lát, rồi trầm giọng hỏi:

“Vậy các ngươi bắt ta đến đây, rốt cuộc là muốn làm gì?”

Mộ Cẩn kinh ngạc:

“Ngươi… chẳng phải tự nguyện bước vào Thi Hoa Lâu sao?”

“Thi Hoa Lâu!?”

Thiếu niên đột nhiên bật dậy, lại bị dây trói kéo ngược về, hắn giận dữ đấm mạnh xuống giường, gằn giọng:

“Tốt, thật độc ác!”

Mộ Cẩn nhíu mày:

“Ngươi… có phải đã đắc tội với ai? Bị người ta đánh ngất rồi bán tới đây?”

Thiếu niên trầm mặc, hồi lâu mới hừ lạnh một tiếng:

“Bị bán vào kỹ viện mà còn không hiểu chuyện gì xảy ra thì cũng quá ngu ngốc rồi.”

Mộ Cẩn vội vàng nói:

“Ta không phải muốn thay Thi Hoa Lâu biện hộ. Nhưng sáu năm trước triều đình đã hạ lệnh, ai dám ngang nhiên dụ dỗ nam tử giữa đường đều bị xử phạt nghiêm khắc. Từ đó về sau, những kỹ viện có chút danh tiếng đâu còn dám làm bậy? Huống hồ chúng ta đây còn là đệ nhất Câu Lan Viện của Hoa Đô.”

“Vậy… tỷ có thể thả ta đi không?” Thiếu niên ngẩng đầu, đôi mắt ươn ướt, giọng nói nghẹn ngào, “Ta thật lòng rất muốn trở về… rất nhớ mẫu thân cùng đại tỷ của ta…”

Hắn khẽ bĩu môi, gương mặt non nớt thoáng ửng đỏ, tựa như chỉ một lời nữa thôi sẽ bật khóc đến nơi.

Mộ Cẩn tức thì mềm lòng, trái tim như bị ai cào nhẹ một cái, mềm đến mức tưởng như có thể vì hắn mà làm bất cứ chuyện gì.

“Nếu không… ngươi nói cho ta biết mẫu thân cùng đại tỷ ngươi ở đâu? Ta sẽ tìm các nàng, bảo các nàng đến chuộc ngươi về.”

“A không được!”

Thiếu niên lập tức kích động, vội vàng xua tay, “Nếu các nàng biết ta bị bán vào Câu Lan Viện, nhất định sẽ… sẽ nhốt ta lại rồi gả đại cho ai đó cho xong! Tỷ có thể hay không… âm thầm thả ta trở về? Như vậy thì thần không hay quỷ không biết, là tốt nhất.”

Mộ Cẩn lúng túng kéo thử sợi xích sắt, lại cúi đầu dùng răng cắn nhẹ một cái, vẫn không có lấy chút dấu vết nào:

“Nhưng mà… ta không có chìa khóa. Mà dây xích này… cũng không dễ gì mở được.”

“Không có chìa khóa thì trộm là được!”

Thiếu niên chớp mắt nhìn nàng, giọng mang theo chút nũng nịu dụ dỗ, “Tỷ nhất định biết ai đang giữ chìa khóa mà, đúng không?”

Nghĩ đến Kim Đa Ngọc, da đầu Mộ Cẩn không khỏi run rẩy, lẩm bẩm:

“Biết… thì biết, nhưng mà…”

“Cầu xin tỷ tỷ mà…”

Thiếu niên nhẹ cắn môi dưới, hàm răng khẽ buông ra, để lại vết ửng đỏ trên cánh môi mềm mại. Hắn cúi đầu, giọng nhỏ như thì thầm:

“Ta… ta một chút cũng không hối hận khi trao lần đầu tiên cho tỷ. Lúc ấy, ta thật sự cảm thấy rất vui vẻ… rất thoải mái…”

“Thật… thật sao?”

Mộ Cẩn ngơ ngác nhìn hắn, giọng nói khẽ như gió thoảng, “Nếu như… ngươi phát hiện ta hơi tròn một chút, còn có chỗ không được xinh đẹp thì sao?”

Thiếu niên hơi nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhếch lên đầy dịu dàng:

“Ta ngược lại cảm thấy, nữ tử hơi đầy đặn một chút lại càng khiến người ta yên tâm. Ấm áp, dễ gần, tựa như một chốn có thể nương tựa suốt đời.”

Hắn nói đoạn, vòng tay ôm eo nàng, thân thể hơi khẽ run, giọng cũng mang theo chút khẩn cầu mềm mỏng:

“Ta… còn muốn nữa. Tỷ tỷ, người có thể giúp ta chăng?”

Mộ Cẩn chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn, một tia ngượng ngùng thoáng qua trong mắt, nhưng vẫn không nhịn được mà cúi người xuống, đem thiếu niên lần nữa áp dưới thân mình.

Lần trước, hắn đã có thể xuất ra bốn phân tinh hoa. Tự nhiên là… rất tốt rồi!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc