Mộ Cẩn có cảm giác mình vừa mới chợp mắt được một chút thì tiếng gõ cửa đã vang lên rầm rầm.
Ngô Hà ngủ như chết, tiếng ngáy dưới lớp chăn dày vang lên đều đều như sấm rền. Mộ Cẩn chẳng mong gì nàng ta sẽ dậy, đành phải tự mình lê thân ra mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, một bóng người hiện ra trước mặt. ŧıểυ Liễu lập tức lùi lại hai bước, liếc nhìn mặt trời đã lên cao chót vót, rồi xoa ngực thở dốc:
“Giữa trưa rồi mà ngươi ăn mặc kiểu gì hù người ta thế hả!”
Mộ Cẩn đứng lặng một chút, giọng thản nhiên:
“Đã giữa trưa rồi thì sao không để cho người khác ngủ tiếp?”
Nơi như Thì Hoa Lâu vốn dĩ chỉ hoạt động về đêm, ban ngày không tiếp khách, toàn bộ đều tranh thủ nghỉ ngơi lấy lại sức. Những người làm việc ở đây cũng chẳng mấy ai giữ được nếp sinh hoạt bình thường — ngày đêm đảo lộn là chuyện thường tình.
ŧıểυ Liễu trừng mắt nhìn nàng, giọng the thé đầy trách móc:
“Sáng nay hai người các ngươi khiêng nước cho công tử Tê Vân tắm rửa, rồi lại chẳng ai chịu mang nước bẩn đi đổ! Nếu không nhờ công tử Tê Vân lòng dạ rộng rãi, chắc hai người đã bị đá văng khỏi giường từ lúc gà gáy rồi! Mau theo ta lên lầu dọn nước ngay!”
Mộ Cẩn vẫn bình thản đáp:
“Ít nhất cũng để ta mặc quần áo cái đã chứ.”
ŧıểυ Liễu như sực tỉnh, lúc này mới chú ý đến bộ dạng của nàng trên người chỉ mặc độc một chiếc áo mỏng, ngay cả yếm cũng chưa có, phần eo thì hơi thô nhưng ngực lại trắng nõn, lớn đến bất thường, nổi bật đến mức khiến người đối diện cũng phải hoảng hồn.
Chỉ trong chớp mắt, mặt ŧıểυ Liễu đã đỏ bừng như bị ai tát một cái.
Mộ Cẩn thản nhiên xoay người đóng cửa lại, vừa thay quần áo vừa gọi Ngô Hà dậy. Nhưng đến khi nàng đã mặc chỉnh tề từ đầu đến chân, thì Ngô Hà vẫn còn vùi đầu trong chăn, ngủ say như chết.
“Mau dậy đi, người ta đang đứng chờ ngoài cửa kìa.” Mộ Cẩn vừa cột tóc vừa thúc.
“Ai da… không đi, không đi đâu…” Ngô Hà rêи ɾỉ, ôm chặt lấy chăn như ôm mạng sống, mắt nhắm tịt không buồn hé ra một kẽ.
Biết có lay cũng vô ích, Mộ Cẩn đành buông tay, một mình mở cửa đi ra ngoài.
“Cái gì vậy? Sao chỉ có mỗi mình ngươi?” ŧıểυ Liễu đứng chờ sẵn ở cửa, thấy nàng đi ra một mình thì tức khắc mặt mày xị xuống, gương mặt vốn đã dài do hàm răng vổ, nay lại càng dài hơn như bánh kéo.
“Chưa đến giờ Thì Hoa Lâu mở cửa thì còn lâu nàng ta mới chịu rời giường.”
Mộ Cẩn vừa ngáp vừa nói, mắt còn chưa mở hẳn:
“Đừng có phưỡn mặt ra như vậy, tuổi còn nhỏ mà nhìn già hơn cả lão Kim.”
ŧıểυ Liễu trợn tròn mắt như muốn bốc hỏa:
“Ngươi, ngươi! Cái đồ mặt heo nhà ngươi mà cũng dám chê ta hả? Sao không tự soi lại mình xem có khác gì đầu củ cải không!”
Dứt lời, hắn ta giận đến mức dậm mạnh một cái xuống đất rồi quay phắt người bỏ đi, gót giày đập vào sàn đá tạo thành âm thanh cộc cộc đầy bất mãn.
Mộ Cẩn lặng lẽ vuốt sống mũi, khẽ nhướng mày, rồi lững thững đi theo sau. Lúc ngang qua bếp, nàng liếc mắt nhìn vào một cái.
Giờ này nhà bếp cũng mới bắt đầu bận rộn làm việc, đầu bếp còn đang làm mỳ, ngay cả màn thầu cũng chưa bỏ vào hấp.
Nàng chán chường thở dài, cũng không biết Tê Vân dậy sớm như vậy làm gì, dù có dậy sớm hơn một chút thì cũng chưa có gì để ăn cả.
Sau đó, nàng đã nhìn thấy một bàn toàn đồ ăn sáng, cháo gạo kê, thịt lừa nướng, gạo nếp rang, hộp rau hẹ, còn có cả bánh tráng chiên vàng giòn.
Trứng vịt muối xanh nhàn nhạt cắt đôi, lòng vàng béo ngậy cho vào cháo rồi đảo nhẹ tay trộn đều, lấy đũa gắp một miếng bánh tráng giòn rụm đưa lên miệng.
Ừng ực...
Mộ Cẩn nuốt nước miếng thành tiếng.