Ngũ Quang Thập Sắc (NP)

Chương 2

Trước Sau

break

Gót chân hai người nhẹ nhàng lướt qua nền đá, vừa đi vừa dùng khăn lau đi những vệt dầu loang lổ trên sàn. 

Chỉ đến khi bóng dáng ŧıểυ Liễu khuất hẳn sau cầu thang, Mộ Cẩn và Ngô Hà mới liếc nhau cười khổ. 

Đúng là miệng lưỡi không chừa ai, vừa nói xấu sau lưng người ta một chút đã bị bắt gặp tại trận, mất mặt không để đâu cho hết.

Gian phòng của Tê Vân nằm ở cuối hành lang lầu ba. Chỉ cần đẩy cánh cửa sổ ra là có thể thấy dòng Lạc Hoa uốn lượn dưới ánh chiều tà. Sóng nước lăn tăn vỗ vào mạn thuyền gỗ, từng cánh hoa đào bị gió cuốn nhẹ nhàng rơi lả tả xuống mặt sông, đẹp như cảnh mộng.

Nhưng nếu nói tới những gian phòng tốt nhất của Thì Hoa Lâu, thì vẫn phải kể đến lầu bốn nơi hiện tại chỉ có hai người được đặc cách ở: Phất Trần và Cha Kim.

Mộ Cẩn và Ngô Hà, mỗi người xách một thùng nước lớn, đẩy cửa gian phòng của Tê Vân bước vào.

Tê Vân đang ngồi bên khung cửa sổ, chỉ khoác một chiếc áo mỏng như sương. Cổ áo buông thõng, để lộ một mảng da thịt trắng nõn, bóng mượt như ngọc, thậm chí còn sáng hơn cả những cánh hoa anh đào bay theo gió bên ngoài.

Hắn nghiêng đầu nhìn họ, khóe môi được tô son đỏ rực khẽ nhếch lên, ánh mắt như cười mà không phải cười: “Còn dám nhìn nữa, ta móc mắt các ngươi ra đấy.”

Mộ Cẩn thoáng rùng mình, vội vàng cúi đầu, không dám liếc thêm một cái.

Mà sau bức màn trắng mỏng tang trong góc phòng, mơ hồ có thể thấy hai dáng người nữ đang nằm, không ai khác chính là Tam ŧıểυ thư phủ Tướng quân và Yến ŧıểυ hầu nữ.

Mộ Cẩn âm thầm nuốt nước bọt. Nam nhân này quả thật lợi hại… tϊиɧ ɖϊ©h͙ chắc chắn là vô cùng đậm đặc rồi.

Phải chạy hai chuyến mới chuyển hết nước, Ngô Hà mệt đến mức chẳng buồn mở miệng, vừa về tới phòng đã đá văng giày, nhào thẳng lên giường ngủ luôn không nói một lời.

Mộ Cẩn thì vẫn cầm chậu nước, lặng lẽ bước đến sân sau, múc thêm nửa thùng nước giếng lạnh.

Ngô Hà khẽ mở một con mắt, liếc nhìn theo bóng lưng nàng, không nhịn được bật cười:

“Không biết còn tưởng muội có dung mạo tiên nữ, tối nào cũng rửa mặt kỹ càng như vậy. Nước giếng này lạnh buốt, muội không sợ à?”

Lạnh chứ, sao lại không lạnh?

“Quen rồi.”

Mộ Cẩn đáp nhạt, mặt không đổi sắc: “Không rửa qua một chút thì lúc đi ngủ thấy khó chịu.”

Nàng cúi đầu, vắt chặt chiếc khăn vải, rồi hít sâu một hơi, đắp lên mặt. Cơn lạnh băng giá xuyên qua từng lỗ chân lông, khiến nàng không khỏi giật mình, từng sợi lông tơ trên người đều dựng hết cả lên.

Mộ Cẩn cúi đầu nhìn chậu nước. Trong ánh sáng lờ mờ, bóng mình phản chiếu lờ nhờ, chẳng rõ nét, nhưng nàng vẫn thấy được khuôn mặt ấy… vẫn xấu như cũ.

Từng đốm mụn đỏ sưng tấy kết thành mảng, trải dài trên má và trán. Nước lạnh dội vào cũng không làm dịu đi cái cảm giác căng nhức. 

Mép tóc thưa thớt hơn người bình thường, mái ngắn được cắt để che bớt phần trán càng khiến tình trạng thêm rõ rệt, tóc ít lại càng lộ rõ đôi mắt thất thần, tròng đen nhỏ đến đáng thương, phần lòng trắng quá nhiều, khiến ánh nhìn trở nên mơ màng, u ám đến mức chính nàng nhìn còn cảm thấy rợn người.

Mộ Cẩn nhanh chóng dời mắt, không muốn soi nữa. Nàng cúi xuống tháo vớ, bắt đầu rửa chân.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc