Ngũ Quang Thập Sắc (NP)

Chương 1

Trước Sau

break

Mộ Cẩn tống vị khách nữ cuối cùng ra khỏi Thì Hoa Lâu. Mặt nàng ta trắng bệch, say mèm.

Mưa rơi lách tách xuống con hẻm, nền đá xanh ướt lạnh như gương, phản chiếu bóng dáng khổ sở và tuyệt vọng của nàng ta. 

Nàng ta níu lấy ống quần Mộ Cẩn, giọng lạc đi: “Phất Trần… Ta muốn gặp Phất Trần…”

Mộ Cẩn trừng mắt, hất tay ra: “Không tiền mà cũng đòi vào Thì Hoa Lâu?”

Rồi quay lưng bước vào, đóng sầm cửa, khóa lại không chút do dự.

Ngô Hà từ trên lầu bước xuống, gót giày giẫm lên cầu thang vang lên cộc cộc: “Lại một đứa ngu, không tiền, không quyền, chẳng có gì trong tay mà cũng mơ làm cóc ghẻ ăn thịt thiên nga. Tiền thì bị cha Kim moi sạch, đến cả mặt Phất Trần cũng chẳng thấy.”

Mộ Cẩn im lặng. Nàng chưa bao giờ hiểu nổi kiểu người tiêu sạch tiền chỉ để chơi bời. Trước kia không hiểu, bây giờ càng không.

Nếu không phải bị ràng buộc với cái hệ thống cải tạo chết tiệt kia, nàng thà chết đói đầu đường còn hơn bước chân vào kỹ viện này.

“Ta đi nghỉ trước đây, đuổi mấy người kia cả buổi tối, mệt muốn chết.” Mộ Cẩn vừa xoa bóp bả vai vừa rảo bước về phía sân sau.

Ngô Hà lật đật chạy theo hai ba bước, cánh tay tráng kiện vươn tới khiến Mộ Cẩn khựng lại, lảo đảo suýt ngã. 

Một làn hương lờ lợ mùi hành tây lướt qua: “Này, muội biết gì chưa? Hôm nay Tam ŧıểυ thư của phủ Tướng quân không tìm Phất Trần như mọi khi, mà lại đến thẳng tìm Tê Vân tướng công mới ghê chứ!”

“Không phải dạo gần đây Lục vương nữ bao trọn Phất Trần rồi sao?” Mộ Cẩn khẽ nhíu mày, đưa tay đẩy Ngô Hà ra nhưng không hề nhúc nhích nổi… chỉ đành tiếp tục nhẫn nhịn mùi nước miếng gay gắt phả thẳng vào mặt.

Ngô Hà phấn khích nói tiếp, giọng mỗi lúc một nhỏ lại vì sợ người khác nghe thấy:

“Chuyện không đơn giản vậy đâu! Sau đó Yến ŧıểυ hầu nữ cũng tới, lại còn chỉ đích danh gọi Tê Vân! Hai người đó suýt nữa đánh nhau ngay tại chỗ! Cha Kim thấy tình hình căng quá, sợ lớn chuyện nên phải vội vàng mời Lục vương nữ ra mặt dàn xếp. Muội đoán xem, kết cục là sao?”

“Theo thứ tự đến trước?” Mộ Cẩn chậm rãi hỏi lại, trong lòng đã đoán được phần nào. 

Dù sao thì trừ những lần bỏ phiếu Khôi Đấu, Cha Kim vốn không bao giờ để quan to quý tộc chen nhau giành giật. Một phần là sợ chuyện vỡ lở, hắn ém không nổi; phần khác là sợ bọn họ đấu giá tới mức tiền bạc tăng vọt, đến lúc đó hắn nuốt không trôi còn rước họa vào thân.

Ngô Quy nương híp mắt cười, thịt trên mặt dồn lại khiến đôi mắt thành hai đường chỉ nhỏ xíu: “Là một nam hầu, hai nữ chủ! Mà đến giờ hai người kia vẫn chưa rời khỏi đó đâu!”

Mộ Cẩn bỗng trợn tròn mắt. Phất Trần có quy định rõ ràng là bất kể là ai, mỗi lần chỉ tiếp đãi một nữ nhân. 

Thật ra, hầu hết những “tướng công” nổi tiếng, có người xếp hàng dài dằng dặc, đều tuân thủ quy tắc này. Dù gì thì… không phải cày nát ruộng, thì cũng là mệt chết trâu.

Không rõ là Tê Vân bản lĩnh cao siêu nên mới dám liều, hay chỉ đơn giản là thanh niên non nớt, ngông cuồng không biết trân quý máu thịt của mình.

Chắc là cái sau đi.

“Muội nói xem, Tê Vân này liệu có khả năng thay thế Phất Trần, trở thành át chủ bài mới của Thì Hoa Lâu chúng ta không?” Nàng thì thầm.

“Không đâu, chỉ là hiệu ứng mới mẻ nhất thời thôi.” Ngô Hà nhếch môi, lắc đầu khẽ chê. 

So với vẻ phong tình lố lăng đầy kiểu cách của Tê Vân, nàng và Hoa Lam Doanh các cô vẫn thích cái khí chất thanh cao như tiên nhân, không nhiễm bụi trần, giọng nói thì trong vắt lạnh lùng của Phất Trần hơn nhiều.

“Đám nữ nhân ấy mà, luôn dễ bị hấp dẫn bởi cái mới… nhưng muội đã từng thấy Phất Trần chưa?”

Chưa kịp trả lời, một giọng nói the thé chói tai như vịt đực từ sau lưng vang lên: “Này, hai người đang thì thào chuyện gì đó thế hả?”

ŧıểυ Liễu chống nạnh bước tới, đôi mắt trừng lớn, rõ ràng là nhắm vào Mộ Cẩn mà quát: “Công tử Tê Vân muốn tắm rửa thay quần áo. Hai người các ngươi mau mau ra nhà bếp xách nước lên đi!”

“Được rồi được rồi, bọn ta đi ngay đây.” Mộ Cẩn lẩm bẩm, miễn cưỡng nhấc chân rảo bước.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc