Ngũ Quang Thập Sắc (NP)

Chương 25

Trước Sau

break

Mộ Cẩn lặng lẽ bước theo sau lưng Kim Đa Ngọc. Ánh mắt nàng thỉnh thoảng liếc nhìn hắn, mang theo vài phần dò xét.

Từ sau lần bị hắn đuổi khỏi phòng cách đây vài ngày, đây là lần đầu tiên hai người cùng xuất hiện bên nhau như thế này.

Chẳng lẽ… dục hỏa khó nhịn nên hắn lại quay về tìm nàng? Không giống. Muốn giải tỏa ham muốn thì đâu cần tìm tới tận đây, lại càng chẳng cần phí cả một đêm dài.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía trước, nơi tấm biển nền đỏ chữ đen treo ngay trên cánh cổng gỗ. Hai chữ “Hồng Lâu” rực rỡ đập vào mắt.

Hồng Lâu nằm sâu trong Tây Uyển, khu vực hẻo lánh ít người lui tới. Con đường dẫn đến nơi này là một lối mòn nhỏ, uốn lượn qua rặng liễu và hoa cỏ, như thể cố tình che giấu nơi chốn đặc biệt ấy khỏi ánh mắt thế gian.

Đó là một tòa lầu nhỏ hai tầng, sắc đỏ rực rỡ phủ khắp từ cột kèo đến lan can. Trừ những ô cửa sổ mở hé, tất cả đều mang một vẻ quyến rũ mê hoặc. Mùi hương ngọt dịu như lan như quế thoang thoảng trong gió, mới đến gần thôi đã khiến người ta ngẩn ngơ.

Đây chính là nơi các công tử mới được đưa đến để “điều giáo”.

(Điều giáo là dạy làʍ t̠ìиɦ)

Tất nhiên, không phải là cưỡng ép người vô tội làm kỹ nhân. Với danh tiếng hiện tại của Thì Hoa Lâu, đám nam nhân trẻ trung xếp hàng dài chỉ mong được tuyển chọn làm công tử nơi đây.

Thế nhưng, không phải ai cũng đủ tư cách bước lên giường hầu hạ nữ khách. Nhất là những kẻ non kinh nghiệm, chẳng biết kiềm chế du͙© vọиɠ, càng không biết cách khiến nữ tử thỏa mãn.

Phần lớn bọn họ khi hành sự đều quá mức tập trung vào kɧoáı ©ảʍ của bản thân, chưa kịp khiến đối phương thăng hoa thì chính mình đã vội vã xuất ra.

Mà đó chính là điều đại kỵ trong nghề này.

Thì Hoa Lâu chưa từng thất thế. Danh tiếng của Phất Trần là một phần, nhưng điều khiến nơi này giữ vững vị thế lâu dài chính là sự nghiêm ngặt trong việc điều giáo các công tử.

Vừa bước chân vào lầu một, ánh sáng bên ngoài lập tức bị cánh cửa nặng nề khép lại nuốt chửng. Mùi hương nồng nàn quẩn quanh trong không khí, thơm quá mức đến mức khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, âm u.

Từ sau những cánh cửa đóng chặt hai bên hành lang, từng đợt âm thanh rêи ɾỉ, khổ sở, mập mờ vang lên không ngớt. Tiếng gối chăn va chạm, tiếng thở dốc bị kiềm nén, tất cả hợp thành một bản nhạc trầm u ám, khiến người nghe khó lòng giữ được bình tĩnh.

Mộ Cẩn nghe một lúc, không nhịn được phải nuốt nước bọt liên tục. Cơ thể như vô thức nóng lên, máu trong người bắt đầu dồn về những nơi nhạy cảm.

Trái ngược hoàn toàn, lầu hai lại im ắng một cách đáng ngờ, như thể nơi đây tách biệt với những phàm tục bên dưới.

Kim Đa Ngọc dẫn đầu, đi đến cánh cửa cuối cùng ở cuối hành lang. Trước khi mở cửa, hắn dừng lại, nghiêng đầu nhắc nhở:

“Mặc dù thân thể nam nhân không có cách nào phân biệt còn trinh hay không, nhưng tốt nhất… ngươi đừng phá thân của hắn.”

Mộ Cẩn nhíu mày:

“Vừa muốn hắn tránh xa nữ nhân, lại không cho đụng chạm cơ thể… Vậy thì điều giáo kiểu gì? Huống hồ, cho dù hắn có tài tán tỉnh đến đâu mà mới vào đã xuất thì cũng vô dụng thôi. Hay là…”

Ánh mắt nàng sắc bén hơn một chút. 

“Chỗ này được chuẩn bị đặc biệt cho ai đó à?”

“Không cần đoán bừa.” 

Kim Đa Ngọc liếc nàng một cái, giọng điệu bình thản nhưng mang theo mấy phần cảnh cáo. Hắn xoay người, lạnh nhạt nói:

“Cứ làm theo những gì ngươi nói là được.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc