Mộ Cẩn nắn bóp bờ mông cong xinh đẹp của hắn, cứ bóp chặt xong lại buông ra.
Cuối cùng đầu lưỡi nhọn hoắt của nàng tiến vào bên trong mắt ngựa của hắn, nhanh chóng liếʍ láp.
"Ưm…" Tê Vân siết chặt bộ váy, cả mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Bờ mông bị co thắt dữ dội, vòng eo run rẩy khiến cho sự cọ xát với miệng người nữ nhân xấu xí càng trở nên nhanh chóng và dữ dội, hết lần này đến lần khác.
Mộ Cẩn không thể không mở miệng và cổ họng đến mức to hết cỡ, những chiếc lông thô cứng càng ngày càng không ngừng đâm vào mũi miệng nàng.
Nước bọt không ngừng trào ra từ khóe miệng rơi xuống ướt cả ngực, hai bầu vυ" bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhô hẳn lên.
"Hừ... hừ..." Tê Vân nhắm mặt lại, cặp mông nảy lên xuống càng ngày càng nhanh.
Cuối cùng, hắn dường như ngồi luôn lên mặt Mộ Cẩn, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc vào.
Lại là hai phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ nữa!
Tê Vân xoay người thở dốc, vừa mở mắt ra đã thấy một khuôn mặt xấu xí đầy mụn cùng đôi mắt cá chết, hắn lại chửi thề trong lòng.
Tê Vân dường như không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa. Hắn lập tức đứng dậy khỏi người Mộ Cẩn, động tác mạnh đến mức cả chiếc quần tụt hẳn xuống, rơi lỏng chỏng dưới chân.
Lớp áo mỏng không che nổi đường nét cương cứng đang đội lên rõ rệt, từ góc độ của Mộ Cẩn, mọi thứ phía dưới đều hiện ra không sót chút nào.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, trên khóe miệng đã lấm tấm một thứ dịch thể quen thuộc, đủ mười phần tϊиɧ ɖϊ©h͙, nàng vừa mới thu hoạch được.
Đôi mắt Tê Vân ánh lên lửa giận chưa kịp bùng phát thì…
Rầm!
Cửa phòng đột ngột mở ra.
“Công tử, Cha Kim cho gọi người ra tiếp… khách…”
ŧıểυ Liễu bước vào, nhưng chỉ nói được nửa câu liền nghẹn lại. Ánh mắt hắn trợn tròn, dường như đang cố gắng tiêu hóa những gì mình vừa nhìn thấy. Hắn dụi mắt liên tục như không tin vào cảnh tượng trước mặt, cuối cùng ngơ ngác thốt lên:
“Công tử… hai người đang… làm gì vậy?”
Tê Vân cứng đờ, mặt không đổi sắc kéo quần lên. Giọng nói của hắn bình tĩnh đến đáng sợ:
“Tiếp khách phải không? Khách có xinh đẹp không?”
ŧıểυ Liễu vẫn còn ngơ ngác gật đầu: “Rất xinh đẹp, hơn nữa thân phận còn cao quý lắm. Là Thất ŧıểυ thư của Tướng phủ và Tứ ŧıểυ thư của Trung Dũng Công phủ.”
“Vậy thì đi thôi.”
Tê Vân dứt khoát bước ngang qua người Mộ Cẩn đang ngồi thừ dưới đất, giọng thản nhiên đến tàn nhẫn:
“Hai trăm ba mươi lượng bạc, ta xóa bớt cho ngươi một ít, còn hai trăm lượng. ŧıểυ Liễu, nhớ thu tiền.”
Mộ Cẩn vẫn chưa kịp hoàn hồn, trong lòng vừa mới hân hoan vì thu đủ mười phần tϊиɧ ɖϊ©h͙, chưa kịp vui sướиɠ thì đã như rơi thẳng xuống đáy vực.
Đắt quá! Nàng khóc không ra nước mắt.
Tiền công một tháng của nàng chỉ có hai lượng bạc.
Hai trăm lượng! Nghĩa là nếu không ăn không uống, nàng cũng phải mất hai mươi tháng mới trả hết!
Mộ Cẩn hoàn toàn không có khả năng chi trả ngay lập tức. Sau khi bất đắc dĩ ký vào tờ giấy vay nợ do ŧıểυ Liễu đưa ra, nàng mới được thả xuống lầu.
Không nói một lời, Mộ Cẩn lặng lẽ quay người, bước nhanh vào nhà xí.
Tìm được một chỗ kín đáo, nàng ngồi sụp xuống, nhắm mắt lại và mở hệ thống ra.
Màn hình trong đầu sáng lên, hai phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới thu được lập tức được phân phối vào bảng cải tạo.
Cải thiện dung mạo: Số lần 0 (8/10)
Cải thiện hình dáng: Số lần 0 (0/30)
Cải thiện thể chất: Số lần 0 (0/50)
Mộ Cẩn hít sâu một hơi, cắn răng quyết định dồn nốt hai phần cuối cùng để hoàn tất việc cải thiện dung mạo.
Ngay lập tức, dòng thông báo hiện lên trước mắt: “Đã thu thập đủ 10 phần tϊиɧ ɖϊ©h͙. Vui lòng lựa chọn một trong các mục dưới đây để cải tạo.”
Trên bảng hiện ra hàng loạt lựa chọn: Mắt, mũi, miệng, tai, khuôn mặt, tóc…
Có tới hơn mười mục được liệt kê, chi tiết đến từng điểm nhỏ.
Mộ Cẩn không cần suy nghĩ nhiều, lập tức chọn da.
Bên trong lại phân nhánh tiếp: trắng da, sạm da, xóa nếp nhăn, xóa tàn nhang…
Và rồi, ánh mắt nàng lập tức sáng lên khi nhìn thấy mục cần tìm: Trị mụn!
Chính là cái này! Nàng không hề do dự, nhấn chọn ngay lập tức.
Mộ Cẩn do dự một chút, ngón tay đặt trên lựa chọn “trị mụn” nhưng cuối cùng vẫn chưa nhấn.
Nếu sáng bước vào nhà xí với gương mặt đầy mụn, rồi chỉ trong chốc lát đã trở ra với làn da trắng nõn, không tì vết… thì đúng là quá bất thường. Ai cũng sẽ sinh nghi.
Không được. Nàng phải đợi thời điểm thích hợp hơn.
Sáng hôm sau, Mộ Cẩn đội mũ trùm kỹ càng, lặng lẽ rời khỏi Thì Hoa Lâu.
Nàng đi một mạch tới tiệm thuốc chuyên bán sản phẩm của Hoa Hồn, mua một lọ mỹ dung đan loại rẻ tiền nhất. Mặc dù trong lòng hiểu rõ thứ này chẳng giúp ích gì cho gương mặt của mình, nhưng vẫn cắn răng móc ra một lượng bạc thanh toán.
Sau đó, nàng ghé qua khu chợ nhỏ, mua một chiếc lọ sứ trắng bình thường với giá năm đồng, rồi men theo con đường lát đá, đi đến bên bờ sông hoa anh đào.
Trời vẫn còn sớm, ánh nắng xuân yếu ớt như một lớp lụa mỏng thấm vào làn không khí se lạnh. Người qua lại thưa thớt, không gian tĩnh mịch đến mức có thể nghe rõ tiếng cánh hoa rơi.
Mộ Cẩn chọn một nơi yên tĩnh, ngồi xuống dưới gốc cây hoa anh đào đã bắt đầu tàn. Những cánh hoa khô xào xạc rơi đầy mặt đất, như một tấm thảm trắng ngà trải dài tới tận mép sông, rồi lại thong dong trôi theo dòng nước.
Nàng chậm rãi mở hệ thống, cuối cùng không chần chừ thêm nữa quyết định dùng phần thưởng cải tạo dung mạo để trị mụn.
Cảm giác làn da bắt đầu căng lên nhẹ nhàng, như có dòng suối trong mát len lỏi dưới lớp biểu bì. Trước mắt nàng, từng nốt mụn xấu xí nổi lên trên mặt dần dần nhạt đi, như có ai đó đang từ từ xóa sạch từng dấu vết.
Cuối cùng, chỉ còn lại làn da trắng mịn, căng bóng, không tì vết như ngọc được mài dũa.