Tê Vân tự rót cho mình một chén trà, khẽ nhấp một ngụm. Khi quay sang, thấy người kia vẫn còn đứng ngây ngốc bất động, hắn không khỏi bật cười khẽ.
Đối với kiểu nữ nhân như vậy, chỉ cần một chút ân huệ nhỏ thôi… là đủ rồi.
“Còn đứng đó làm gì? Mau vào trong thử váy đi chứ.”
“Ta… vết thương của ta đã lành rồi, cũng không còn đau nữa.”
Mộ Cẩn cúi đầu nhìn bộ váy, chỉ thoáng liếc qua đã nhận ra đó là sản phẩm cao cấp từ Nghê Thường Các, loại váy nhỏ này ít nhất cũng phải năm lượng bạc, tương đương hơn hai tháng tiền lương của nàng.
“Để một người như ta mặc thứ đồ đắt giá thế này… thật sự rất lãng phí.”
Tê Vân đặt chén trà xuống, ánh mắt liếc nàng một cái, giọng điệu mang theo ý cười:
“Ta cố tình mua riêng cho ngươi, ngươi lại không chịu mặc, vậy mới là lãng phí đấy. Hơn nữa, quần áo của ngươi… cũng chẳng ai trong chúng ta mặc vừa cả.”
Mộ Cẩn vẫn chần chừ: “Gần đây ta đang giảm cân, một thời gian nữa có khi lại mặc không vừa mất…”
Tê Vân nghe vậy, nụ cười trên môi dần tan biến, sắc mặt cũng sa sầm lại. Hắn hừ nhẹ một tiếng, rồi nhấc bộ y phục mỏng manh lên, giọng lạnh như băng:
“Nếu ngươi không mặc, ta sẽ ném ngay bộ váy này ra ngoài cửa sổ.”
Mộ Cẩn lập tức đứng chôn chân tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Nàng không chỉ muốn lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tê Vân, mà còn toan tính kéo hắn nhảy vào hố lửa thay cho Phất Trần.
“Bộ váy này… ta thật sự không thể nhận.”
Mộ Cẩn khẽ lùi một bước, giọng nói mang theo sự bối rối lẫn kháng cự.
Tê Vân đột nhiên đứng dậy, cầm lấy bộ váy bước nhanh về phía cửa sổ, vẻ mặt lạnh tanh.
“Ơ, khoan đã, khoan đã!”
Mộ Cẩn hốt hoảng, theo bản năng vội vàng chạy lên ngăn hắn lại. Nhưng chỉ mới bước được hai bước, nàng đã vấp phải chiếc ghế con. Thân hình mập mạp không giữ được thăng bằng, cả người nhào thẳng về phía trước, lao thẳng vào người Tê Vân.
Hắn còn đang cầm váy, bất ngờ bị một lực mạnh từ phía sau đẩy tới, mất đà ngã xuống. Một sức nặng đáng kinh ngạc đè lên thân thể khiến hắn suýt thở không nổi.
Cái quái gì thế này… nữ nhân này là một con heo à?!
Tê Vân gắng gượng chống nửa thân trên lên khỏi mặt đất, quay đầu lại… liền nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn suýt nôn ra máu: một thân thể tròn trịa đè lên đùi hắn, đầu người kia thì lại vùi sâu giữa… mông hắn!
Gương mặt tái nhợt của Tê Vân lập tức đỏ bừng vì giận và xấu hổ. Hắn còn cảm nhận được luồng hơi nóng phả ra từ hơi thở nàng làm tê dại cả sống lưng!
“Đứng dậy!”
Hắn nghiến răng, cố vùng vẫy, nhưng hai chân bị đè chặt đến mức chỉ có thể nhúc nhích được… mắt cá chân.
Chuyện chưa dừng lại ở đó, nữ nhân xấu xí kia không những không đứng dậy, mà còn hơi ngẩng đầu lên, cọ cọ mặt vào… rồi bất ngờ, hung hăng cắn một phát vào mông hắn!
Tê Vân cứng đờ toàn thân, hai hàng lông mi run rẩy kịch liệt.
"Ngươi làm cái gì vậy hả! Không được cắn!"
Hắn không thể ngờ rằng hắn có lòng tốt mua trang phục cho nữ nhân này mà trong lòng nàng ta không biết ơn thì thôi, lại còn tấn công hắn!
Mộ Cẩn làm như mắt mù tai điếc, hai bàn tay nắm lấy mông hắn, dùng sức xoa nắn rồi đẩy lên, miệng không ngừng hôn và lần mò xuống dưới.
"Hừ..." Cơ thể Tê Vân run rẩy, cảm giác kɧoáı ©ảʍ kỳ quái từ nửa thân dưới truyền lên trên đầu.
Không thể không nói rằng, nữ nhân xấu xí này... thật sự rất có kĩ năng.
Hắn chưa từng có được loại cảm giác như thế này với bất kỳ người phụ nữ nào khác.
"Ưm…”
Cặp mông đầy đặn bị đẩy lên càng vềnh cao hơn, vùng háng nhạy cảm đã lộ ra ngoài. Bị nàng cọ xát rồi cắn.
"A..."
Cánh tay hắn mềm nhũn, hắn hoảng hốt khi chiếc váy trùm lên mặt mình. Đây chính là một người phụ nữ xấu xí thân hình mập mạp, mặt mọc đầy mụn.
Làm sao hắn có thể... nằm rạp trên mặt đất, quỳ xuống ưỡn mông. Để mặc nàng vừa hôn, vừa bóp, vừa cắn!
Tê Vân bật đứng dậy, nhưng lại bị nàng hung hăng giữ chặt eo lại: "Người nữ nhân này! Buông ra!... Đừng có ép ta!”
"Nhưng mà ngươi cứng lắm rồi."
Mộ Cẩn bĩu môi hôn lên ©ôи th!t nóng rực, mặt không ngừng cọ xát vuốt ve hình dạng của nó.
Một tay nàng nhẹ nhàng linh hoạt cởi thắt lưng của hắn.
Tê Vân tức giận: "Đàn ông nào mà không bị như vậy..."
Đột nhiên nửa thân dưới của hắn cảm thấy mát lạnh.
Cây ©ôи th!t vừa to vừa cương cứng lập tức bật ra ngoài. Quy đầu to tròn bị Mộ Cẩn một tay nắm chặt rồi ngậm vào miệng.
"A..." Tê Vân vươn cổ ra, hai mông kẹp vào, kẹp lấy đầu của nàng.
Quy đầu yếu ớt bị nữ nhân xấu xí này ngậm vào, vừa mυ"ŧ vừa liếʍ. Đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại không ngừng lộng hành ngoáy qua ngoáy lại, như một đống hỗn độn.