Ngũ Quang Thập Sắc (NP)

Chương 22

Trước Sau

break

“Như thế này… tốt hơn rồi chứ?”

“Ừm.” Nàng khẽ đáp, miễn cưỡng buông tay ra. Kỳ thật, trong thâm tâm nàng vẫn mong Phất Trần có thể ôm siết thêm một lần nữa.

Mộ Cẩn lặng lẽ mặc áo vào, phía sau lưng truyền đến tiếng động nhẹ nhàng khi Phất Trần đang thu dọn thuốc men.

“Thuốc này ta để lại cho ngươi,” hắn nói, giọng bình thản, “nếu ngày mai vẫn chưa đỡ thì có thể bôi thêm một lần nữa.”

“Không cần đâu, ngươi giữ lại đi. Ngươi còn cần hơn ta.” Mộ Cẩn quay đầu nhìn hắn, ánh mắt dừng lại nơi khuôn mặt điềm tĩnh của Phất Trần. “Lục vương nữ… bây giờ vẫn còn đánh ngươi sao?”

Động tác của Phất Trần thoáng khựng lại, rồi mới khẽ đáp: “Cũng may, dạo này nàng ta không thường xuyên như trước nữa.”

Mộ Cẩn mím chặt môi, không kiềm được cảm xúc, bật thốt:

“Phất Trần, đừng ở bên cạnh nàng ta nữa… Làm vậy chỉ khiến ngươi tự tổn thương bản thân thôi!”

Phất Trần khẽ cười, tiếng cười khổ mang theo chút bất lực:

“Giờ ta còn có thể làm gì đây? Ở Hoa Triêu này, ngoại trừ nữ hoàng ra, còn ai dám động đến Lục vương nữ nữa chứ?”

“Có lẽ… ta có cách.”

Phất Trần giật mình, ngón tay khẽ động:

“Ngươi có cách gì sao?”

Mộ Cẩn mím môi, ánh mắt trở nên kiên định nhưng không vội trả lời.

“Là chuyện gì khó nói sao?” Phất Trần đưa tay nhẹ nhàng chạm vào tay nàng, ánh mắt dịu dàng nhìn thẳng:

“Ngươi có thể nói cho ta biết không?”

Mộ Cẩn nhìn vào ánh mắt Phất Trần, nhưng chỉ một khoảnh khắc sau, nàng chợt nhớ ra trong mắt hắn, nàng chẳng qua chỉ là một nữ nhân xấu xí, khuôn mặt chi chít mụn… 

Ý nghĩ ấy như một lưỡi dao bén lẹm vào tự tôn, khiến nàng lập tức cúi đầu, né tránh ánh nhìn của hắn.

“Ta đã âm thầm quan sát Tê Vân suốt một thời gian,” nàng khẽ nói, giọng trầm tĩnh nhưng từng lời lại sắc bén như kim châm. “Ta cảm thấy… hắn có thể trở thành người thay thế ngươi, trở thành kẻ để Lục vương nữ trút giận.”

Phất Trần sững sờ, thần sắc khẽ biến, ánh mắt dần tối lại. Hắn chậm rãi thu tay về: “Từ trước tới nay, chưa từng có nam nhân nào khác lọt vào mắt nàng ta… Làm vậy liệu có được không?”

“Nhất định được.” Mộ Cẩn ngẩng đầu, giọng nàng kiên quyết. “Chỉ cần ta giúp hắn, thì nhất định sẽ được.”

Dù nàng nói chắc chắn như thế, nhưng gương mặt Phất Trần vẫn thoáng hiện vẻ do dự, bờ vai khẽ trùng xuống. Một lát sau, hắn cất giọng, như muốn thoát khỏi đoạn đối thoại này: “Trễ rồi, ta phải về.”

“Phất Trần!”

Hắn dừng lại, quay người lại nhìn nàng: “Gì vậy?”

Mộ Cẩn siết chặt ngón tay cái bằng ngón trỏ, trong lòng hỗn loạn. Nàng muốn nói: “Hãy cho ta thêm một chút thời gian… Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi.”

Nhưng khi mở miệng, những lời đó lại bị nuốt ngược trở lại, biến thành một câu khách sáo vô nghĩa:

“Cảm ơn thuốc của ngươi… Cảm ơn vì đã đến thăm ta.”

Phất Trần bật cười, nụ cười nhẹ tênh nhưng mang theo chút cảm thán:

“Chuyện nhỏ thôi mà. Trước kia ngươi cũng giúp ta không ít lần rồi.”

Sáng hôm sau, vết thương của Mộ Cẩn gần như đã lành hẳn. Nàng lại trở về thói quen thường ngày, ngồi tán gẫu cùng Ngô Hà như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Vì chuyện Lục vương nữ đích thân ra mặt bảo vệ Phất Trần, danh tiếng của hắn cùng Thì Hoa Lâu bỗng chốc tăng vọt như diều gặp gió.

Ngay khi cánh cửa vừa mở, dòng người mới đã ùn ùn kéo vào, ai nấy đều chỉ có một mục đích duy nhất là muốn được gặp Phất Trần tận mắt dù chỉ một lần.

Có người không nói hai lời, trực tiếp ném một túi vàng nặng trịch lên bàn:

“Gọi Phất Trần ra đây! Bà đây có tiền, bao nhiêu cũng được!”

Kim Đa Ngọc bước ra tiếp đón, gương mặt giữ nụ cười xã giao, khéo léo lên tiếng:

“Ôi chao, thật xin lỗi quý khách. Lục vương nữ đã bao trọn Phất Trần rồi, chúng tôi nào dám để hắn tiếp khách khác. Nhưng nơi này còn rất nhiều công tử phong lưu, chất lượng không kém, quý khách có muốn xem qua một chút không?”

Người kia trừng mắt: “Ta chỉ muốn Phất Trần thôi! Gọi hắn ra rót cho ta một chén rượu, hát một bài ngắn cho ta nghe cũng không được sao?”

Ở một góc khuất, Mộ Cẩn nghe được những lời đó cũng không lấy làm kinh ngạc. Từ sau khi Lục vương nữ bao trọn Phất Trần, những cảnh tượng như vậy gần như diễn ra mỗi ngày. Ngay cả Yến ŧıểυ hầu nữ cũng từng bị Kim Đa Ngọc từ chối thẳng thừng.

“Đúng đấy! Bọn ta đâu có đòi hỏi gì quá đáng, chỉ muốn nghe hắn hát một bài, nhìn hắn một cái, như vậy cũng không được sao?”

Giữa lúc lời qua tiếng lại chưa dứt, từ ngoài cửa lại có hai nữ nhân vận xiêm y lộng lẫy bước vào, khí thế không hề tầm thường.

Kim Đa Ngọc hơi khựng lại, ánh mắt thoáng lộ vẻ thận trọng:

“Không hay cho lắm… Hai vị ŧıểυ thư đây là…”

“Ta chính là Thất ŧıểυ thư của Tướng phủ.”

“Còn ta là Tứ ŧıểυ thư của Trung Dũng Công phủ.”

Kim Đa Ngọc lập tức thay đổi sắc mặt, cung kính tiến lên nghênh đón, miệng không ngớt lời nịnh nọt:

“Trời ơi, đúng là có mắt như mù, không nhận ra hai vị ŧıểυ thư giá lâm. Trên lầu hai có phòng riêng thanh nhã, chi bằng mời hai vị lên trên nghỉ ngơi, để tiện tiếp đãi chu đáo hơn.”

Ở phía sau, Mộ Cẩn nghe vậy liền bật đứng dậy. Sắc mặt nàng thoáng nghiêm lại, hai người này còn khó đối phó hơn cả Yến Quy Lai và Lãnh Tinh Dao. Bản thân nàng định lặng lẽ đi theo để quan sát tình hình, nhưng chưa kịp bước ra đã bị một bàn tay túm lấy từ phía sau.

“Công tử gọi ngươi có việc, đi theo ta,” ŧıểυ Liễu kéo nàng lại, hạ giọng nói.

“Có chuyện gì vậy? Hay là để Ngô Hà đi thay ta được không?” Mộ Cẩn khẽ chau mày.

ŧıểυ Liễu lập tức trừng mắt, lông mày nhướng cao đầy vẻ uy hiếp:

“Ngươi có đi hay không đây?”

Mộ Cẩn thoáng sững người, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh hai phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ quý giá kia. Nàng lập tức đổi giọng, ngoan ngoãn:

“Đi, ta đi ngay.”

Lên đến lầu ba, khi bước qua hành lang, nàng còn nghe văng vẳng tiếng Thất ŧıểυ thư của Tướng phủ từ lầu hai vọng lên:

“Ngươi chưa nghe sao? Vườn hoa ở Vân Thành xảy ra chuyện, sáng sớm nay Lục vương nữ đã rời khỏi Hoa Đô rồi, không biết bao giờ mới quay lại. Nếu đã thế thì chúng ta nhìn Phất Trần một chút thì đã sao?”

Nghe vậy, lòng Mộ Cẩn thoáng chấn động, lo lắng không yên. Nàng siết chặt vạt áo, lặng lẽ đi theo ŧıểυ Liễu lên lầu ba.

Không có Lục vương nữ ở đây, không biết Kim Đa Ngọc liệu có đủ bản lĩnh để ứng phó với tình hình hay không.

“Chuyện gì vậy? Mới đến phòng ta đã mang vẻ mặt buồn bực như thế rồi.”

Tê Vân nhẹ nhàng dọn bàn trà trên giường, rót nước sôi vừa mới đun lên những lá trà xanh đang cuộn mình trong ấm. Động tác của hắn thong thả, tao nhã, hệt như không bị bất kỳ điều gì trên đời làm phiền lòng.

Mộ Cẩn vốn dĩ đến đây mang theo ý định tìm cách lôi kéo Tê Vân, nhưng giờ phút này, tâm trí nàng đã rối loạn đến mức không còn hứng thú nghĩ đến điều đó nữa.

“Tê Vân công tử gọi ta đến, chẳng hay là có việc gì không?”

Tê Vân tráng trà một lượt, rót đi phần nước đầu rồi thong thả ngâm tiếp đợt hai. Sau đó, hắn mới đưa tay chỉ về bộ y phục đặt ngay ngắn ở phía trước.

“Là sản phẩm của Lăng La đó,” hắn nói, giọng nhẹ như gió thoảng, “chất vải mềm mại, ôm sát cơ thể nhưng lại không gây kích ứng cho vết thương. Ngươi mặc thử xem, có vừa người không.”

Mộ Cẩn sững người, hoàn toàn không ngờ rằng Tê Vân gọi nàng đến, thật sự chỉ vì muốn đưa cho nàng một bộ y phục.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc