Ngũ Quang Thập Sắc (NP)

Chương 21

Trước Sau

break

ŧıểυ Vũ khẽ lắc đầu, thì thầm: “Công tử cũng đến rồi.”

Mộ Cẩn kinh ngạc trợn tròn mắt. Trong ánh sáng lờ mờ, nàng trông thấy một bóng người chậm rãi bước ra từ màn đêm, ánh sáng dịu dàng của đèn lồng chiếu rọi khiến thân ảnh Phất Trần như được bao phủ bởi một tầng hào quang nhàn nhạt, tựa như tiên nhân vừa hạ phàm.

Gió đêm nhẹ lướt qua, mang theo hương hoa nhài thoang thoảng. Hắn đứng đó, mỉm cười nhàn nhạt, chỉ một ánh mắt, một nét môi cong đã đủ khiến vạn vật mờ nhạt lui về sau:

“Còn chờ gì nữa, vào thôi.”

Hắn ung dung bước vào phòng, còn Mộ Cẩn thì vẫn sững người như hóa đá, mãi mới kịp hoàn hồn mà bước theo.

ŧıểυ Vũ khép cửa lại, lặng lẽ đứng canh bên ngoài.

Phất Trần đi đến trước bàn, ánh mắt khẽ lướt qua lọ thuốc bôi hoa hồn do ŧıểυ Liễu mới mang tới. Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt qua miệng lọ, chất giọng trầm thấp vang lên:

“Thì ra đã có người mang thuốc đến trước rồi.”

Mộ Cẩn vội hoàn hồn, đáp: “Vừa mang tới không lâu, người cũng vừa mới rời đi.”

Phất Trần cầm lọ thuốc lên, ánh mắt chuyển sang nhìn nàng. Đường nét từ sống mũi hắn thẳng tắp đến chiếc cằm tinh tế như được điêu khắc, hoàn mỹ đến mức khiến người ta khó lòng rời mắt.

“Thuốc của ta hiệu quả hơn, muốn thử không?”

“Được, được chứ.”

Hắn mở túi thuốc ra, bên trong có vài mảnh vải trắng tinh và hai lọ thuốc khác nhau. Mộ Cẩn xoay người, lưng quay về phía hắn, tay lóng ngóng giữ lấy dây thắt lưng, loay hoay mãi vẫn không tháo ra được.

“Xong chưa?”

“Sắp rồi… sắp rồi mà…” Mộ Cẩn vừa nói vừa toát mồ hôi, cả người lúng túng.

Từ phía sau vang lên một tiếng cười rất khẽ, không rõ là trêu chọc hay dịu dàng.

Phất Trần bước đến, vòng qua trước mặt nàng: “Để ta giúp.”

Mái tóc đen dài mượt mà của hắn khẽ trượt khỏi vai, vài sợi rơi xuống tay nàng, như nước chảy nhẹ qua da thịt, khiến trái tim nàng bất giác run rẩy…

Mộ Cẩn lập tức lùi ra sau, thắt lưng lại đi hắn giật lại: "Đừng động! Nút thắt bị chết rồi."

"A..." Nàng lẳng lặng nhìn ngắm khuôn mặt hắn, trong lòng thầm nghĩ làn da của hắn thật đẹp, một vết lỗ chân lông mụn cũng không có.

Những nút thắt xoắn vào nhau dần được tháo gỡ trên đôi tay hắn.

"Được rồi."

Phất Trần ngẩng đầu lên, mái tóc đen từ mu bàn tay nàng rời đi, Mộ Cẩn nắm nắm tay cho đến khi cuối cùng trên tay không còn gì cả.

"Cởi áo ra đi."

"Ừm..." Mộ Cẩn cũng không biết làm sao, mặt nàng liền đỏ ửng lên, rõ ràng nàng vừa mới cởi đồ trước mặt Ngô Hà một lần xong. 

Vả lại nàng là phụ nữ, lộ ra chút da thịt thì đã làm sao chứ.

Nhưng mà đến khi cởi yếm ra, nàng thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên, sợ bị Phất Trần sẽ nhìn thấy điều gì kì lạ.

"Chà, lưng ngươi trắng mịn quá, cứ như da của hai người khác nhau vậy."

"Thật sao? Có lẽ do không bị cháy nắng chăng." Mộ Cẩn hơi ngượng ngùng gãi lỗ tai, từ nhỏ trên mặt nàng đã mọc nhiều mụn rồi, chưa từng có ai khen da nàng đẹp cả.

Cũng không biết có phải là do vừa mới được khen hay không mà nàng luôn cảm thấy phía sau lưng mình trở nên cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần ngón tay vô tình cọ qua da thịt cũng có thể làm cho cả người nàng run lên.

Điều đáng chết nhất lại chính là núm vυ" cũng nhẹ lắc lư theo, sau đó cọ xát với không khí trở nên cương cứng.

"Có đau không? Nếu muốn ta sẽ thoa nhẹ hơn."

"Không đau..."

Chỉ là núm vυ" rất ngứa ngáy, rất muốn được có người sờ.

"Trước tiên ta dùng nước rửa sạch cho ngươi một lần, sau đó mới bôi thuốc. Sau khi bôi thuốc không được động tới nước, không được gãi, nếu không sẽ để lại sẹo. Lưng đẹp như vậy, nếu để lại sẹo sẽ rất đáng tiếc."

Mộ Cẩn nói: "Ở phía sau lưng không ai nhìn thấy đâu, chắc cũng không sao cả."

"Là ai trước kia nói sẽ không để trên cơ thể có một vết sẹo, tại làm sao mà bây giờ ngươi lại đã nói không sao cả rồi."

"Ta, ta là nữ nhân mà."

"Không quan trọng là nam hay nữ đều phải chăm sóc cơ thể của mình, đây là chính ngươi nói với ta."

Phất Trần cầm miếng vải lên, vừa cố định ở sau lưng nàng sau đó kéo lên trước nách của nàng: "Ngươi giữ một chút, ta băng bó vết thương lại, ngày mai là sẽ tốt hơn thôi."

Tâm trí Mộ Cẩn không tỉnh táo, vô thức nắm lấy miếng vải, kết quả lại cầm phải tay Phất Trần.

Hai người đều sững sờ.

Mộ Cẩn vội vàng bỏ tay ra, kéo miếng vải qua núm hai núm vυ" đến bên nách còn lại: "Được rồi."

Phất Trần kéo miếng vải qua rồi siết chặt, Mộ Cẩn suýt chút nữa thì kêu lên.

Nơi núm vυ", đầu vυ" cảm thấy rất tuyệt, nhưng lại càng ngứa ngáy hơn.

Nàng nhân cơ hội nắn nắn đầu vυ" của mình: "Ngươi, ngươi thả lỏng một chút, chặt quá rồi."

"A, xin lỗi."

Nghe giọng nói của Phất Trần, Mộ Cẩn lại bóp nhẹ hai lần nữa.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc