Ngũ Quang Thập Sắc (NP)

Chương 20

Trước Sau

break

Trên mặt Tê Vân thoáng hiện ý cười châm biếm:

“Nói cách khác, ngươi điều tra suốt mấy ngày trời mà chẳng thu được gì ra hồn? Hay là phải hiểu rằng các ngươi chuẩn bị mấy năm ròng rã mà đến giờ vẫn chưa biết rõ Lục Vương Nữ là dạng người thế nào?”

Liễu Y Y siết chặt nắm tay, quai hàm cứng lại, gằn giọng đáp:

“Tuy chúng ta chưa phát hiện được sở thích đặc biệt nào của Lục Vương Nữ, nhưng khi điều tra về người quy nương mà ngươi nhắc đến thì có phát hiện một điểm kỳ lạ.”

“Hửm?”

Tê Vân thu lại nụ cười, hơi nghiêng người về phía trước, tay đặt lên mặt bàn:

“Nàng ta có gì bất thường?”

Liễu Y Y hạ giọng, nhưng từng câu nói ra đều rành rọt:

“Bọn ta tra lại lý lịch của nàng ta, và phát hiện toàn bộ thông tin từ năm năm trước trở về trước đều trống trơn. Không hề có bất kỳ ghi chép gì. Ngươi biết mà ngay cả khi dựng cho ngươi thân phận một dân lưu lạc, chúng ta vẫn phải tạo đủ giấy tờ, ghi rõ là cha mẹ mất trong trận động đất ở Mang Thành mười năm trước, rồi sau đó lang bạt khắp nơi, mãi đến một năm trước mới bị bán vào Thì Hoa Lâu.”

“Thế mà nàng ta thì sao? Năm năm trước như thể bốc hơi khỏi thế giới này không có hộ tịch, không có nguồn gốc. Nhưng đồng thời, nàng ta lại am hiểu thi thư, tính toán, và đặc biệt có kiến thức sâu về dược tính hồn hoa. Trước khi vào Thì Hoa Lâu, từng làm sổ sách thu chi cho một tiệm thuốc hồn hoa. Nếu không phải xuất thân từ dòng dõi nô bộc… thì sự xuất hiện của nàng ta đúng là quá mức kỳ lạ.”

Tê Vân chống cằm, khóe môi cong lên thành nụ cười lạnh:

“Nếu thực sự là con cháu nhà nô lệ, thì có rời nhà bỏ trốn cũng chẳng cần phải xóa sạch vết tích như vậy. Vậy chỉ còn lại một khả năng…”

Hắn nheo mắt, giọng nói đầy hứng thú:

“Rất thú vị đấy.”

Liễu Y Y lập tức tiếp lời:

“Vậy nên ta cho rằng lời nàng ta nói về việc biết rõ sở thích của Lục Vương Nữ có lẽ là thật. Ngươi nên bắt đầu từ nàng ta. Nữ nhân vốn dễ mềm lòng, chỉ cần ngươi chiếm được tín nhiệm của nàng ta, thì mọi chuyện sẽ thuận lợi.”

Tê Vân hạ tay, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng ta như thể đang nhìn một kẻ quá ngây thơ:

“Ngươi nghĩ người phụ nữ đó là đồ ngốc sao? Nếu dễ khiến nàng ta hé miệng như vậy, thì các ngươi đã chẳng phải tốn công giăng bẫy nhiều năm trời để đối phó với Lục Vương Nữ! Đừng bị vẻ ngoài hiền lành của nàng ta đánh lừa, nàng ta tuyệt đối không đơn giản. Thà tiến thẳng vào hang rồng, còn hơn phí công vòng vo với kẻ giấu dao trong tay áo.”

“Nhưng Lục Vương Nữ căn bản không để ý đến ngươi!” 

Liễu Y Y không nhịn được phản bác, giọng có chút cao hơn:

“Chỉ cần Phất Trần còn ở đây, nàng ta sẽ không bao giờ đụng đến nam nhân khác. Ngươi tự cho mình là gì chứ? Ngay cả con trai của tướng quân nàng còn dám đối đầu vì Phất Trần, ngươi nghĩ ngươi có cơ hội ư?”

Nàng ta ngừng một chút, nhìn thẳng Tê Vân, ánh mắt lóe lên:

“Ngược lại, nàng quy nương kia đã tự mình vì ngươi mà chịu roi đó không phải là không có ý gì. Chỉ cần có chút cảm tình, thì vẫn có thể tận dụng.”

“Vừa rồi, nếu không phải nàng ta ôm lấy ta thì một mình ta đã dễ dàng tránh được phát roi đầu tiên rồi, cũng không cần dùng tay đỡ roi.”

Tê Vân nhếch môi, nụ cười nhàn nhạt pha chút khiêu khích.

“Trước đây ta không có cơ hội tiếp xúc với Lục Vương Nữ. Nhưng sau chuyện hôm nay, ta không tin nàng ta sẽ không đích thân đến tìm ta.”

Liễu Y Y còn muốn cãi thêm, nhưng Tê Vân đã đứng dậy, vung tay chỉnh lại chiếc áo choàng, động tác vừa dứt khoát vừa tao nhã:

“Ta nói trước, ta có thể vào Câu Lan Viện với danh nghĩa một công tử, nhưng tuyệt đối không thể chơi nữ nhân xấu xí. Giờ ta phải thay y phục. Ngươi còn chưa đi à? Lát nữa ŧıểυ Liễu quay lại thấy thì phiền.”

Ngô Hà lúc này đang cẩn thận bôi thuốc lên lưng Mộ Cẩn, vừa làm vừa lắc đầu than thở:

“Ngươi có phải bị ngốc không vậy hả? Không tránh roi thì thôi, lại còn xông ra chắn. Ngươi xem lưng ngươi đây này, da tróc thịt bong cả mảng!”

“Hì hì… nhẹ tay chút thôi.”

Mộ Cẩn cắn môi, nhe răng chịu đau.

Ngô Hà thu dọn thuốc, liếc nàng một cái đầy ẩn ý:

“Mau khai thật đi, có phải ngươi thích Tê Vân rồi không? Mấy hôm trước còn chê hắn không bằng Phất Trần cơ mà?”

Mộ Cẩn khẽ kéo áo che lưng, giọng bình thản:

“Không có gì đâu. Chỉ là góc đánh của roi đó quá hiểm, ta không chắn thì hắn tiêu đời mất. Thân là đàn ông, thứ quan trọng nhất đời mà mất đi… chẳng phải đáng thương vô cùng sao?”

"Thôi bỏ đi, ta không hiểu được ngươi, ta quay lại làm việc trước đây." 

Ngô Hà đứng dậy bước ra mở cửa, sau đó quay người lại: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, để ta xem có cơ hội ra ngoài hay không để mua thuốc bôi hoa hồn dược cho ngươi, nếu không thì vết thương của ngươi không thể lành lại sau hai ba hôm được đâu."

"Không cần mua nữa, công tử nhà ta đã bảo ta đen thuốc tới đây."

ŧıểυ Liễu bước lên từ bậc thang, trên tay cầm lọ thuốc bôi Bách Hoa Đường.

"Ồ, công tử nhà người xem ra vẫn còn chút lương tâm nha."

ŧıểυ Liễu đảo mắt liếc nhìn, căn bản là khinh thường không thèm tiếp lời.

Ngô Hà nháy mắt với Mộ Cẩn: "Vậy ta quay lại làm việc trước đây."

"Này! Chờ đã, ngươi đi rồi ai bôi thuốc cho nàng ta."

Ngô Hà không hề quay đầu lại, thậm chí còn chạy nhanh hơn.

"Ngươi đưa thuốc cho ta đi, ta vừa bôi thuốc rồi, cứ chờ nàng ấy về là được."

ŧıểυ Liễu thở của phào nhẹ nhõm để thuốc xuống bàn:

"Được thôi, vậy ta về trước đây."

“Chờ đã.”

Mộ Cẩn lên tiếng, gọi hắn ta lại, ánh mắt chăm chăm nhìn theo bóng lưng sắp khuất.

“Ngươi gọi vậy là có ý gì? Chẳng lẽ… còn muốn ta chủ động bôi thuốc cho ngươi?”

Tê Vân không đáp, chỉ ngoảnh đầu liếc nàng một cái rồi bước đi, bóng dáng tiêu sái khuất dần sau rèm.

ŧıểυ Liễu đứng bên, hừ lạnh một tiếng, sống mũi hếch lên trời:

“Ta nói cho ngươi biết, công tử nhà ta chỉ là có lòng tốt thôi, ngươi đừng tự mình đa tình! Hắn chỉ tiếp nữ nhân xinh đẹp tuyệt sắc, người như ngươi tuyệt đối không có cửa!”

“Ta chỉ gọi một câu thôi mà.”

Mộ Cẩn cúi đầu, giọng cũng theo đó mà trầm xuống:

“Ngươi đi đi. Nhớ đóng cửa lại.”

ŧıểυ Liễu khựng lại, như muốn nói gì đó, nhưng rồi chỉ cắn môi dưới, xoay người lặng lẽ đóng cửa.

Bên trong phòng, Mộ Cẩn thở dài một hơi.

Chỉ cần được gặp Tê Vân một lần nữa, nàng sẽ có thêm một cơ hội để cải thiện dung mạo chỉ một lần thôi cũng được.

Nhưng… hắn sẽ cho nàng cơ hội đó chứ?

Đang đắm chìm trong suy nghĩ, chợt có tiếng gõ cửa vang lên.

“Cộc cộc cộc.”

“Ai vậy?”

Mộ Cẩn khẽ giật mình. Lẽ nào ŧıểυ Liễu nghĩ lại trong lòng, không cam tâm nên quay lại?

Giọng nói từ bên ngoài vang lên, dịu dàng:

“Là ta, ŧıểυ Vũ.”

Mộ Cẩn hơi sững người. Nàng chống tay lên giường, đứng dậy ra mở cửa:

“Sao ngươi lại tới đây? Là Phất Trần bảo ngươi đến sao?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc