Mắt Khương Dịch hơi nhíu, không đáp, còn đang nhìn chỗ nào nữa không biết.
Đường cong bên sườn mặt anh vô cùng hoàn mỹ, lại giống như mang theo nửa phần cảm giác thanh tâm quả dục, tầm mắt Trì Yên nửa híp lại đi xuống dưới, sau đó lại nhìn đến đôi môi của anh.
Độ cung không lớn, nhưng rõ ràng là đang cười.
Mặt Trì Yên nóng lên, cảm thấy ngượng ngùng lại tức giận, tiện tay vớ lấy cái gối nện lên người anh: "Anh cười cái gì?"
Gương bị cô tùy tay ném trên giường, ga trải giường mềm như bông bị đè lên tạo ra không ít nếp uốn, Trì Yên rõ mắt nhìn gương mặt mình trong gương.
Tuy rằng tức muốn hộc máu, nhưng mà môi hồng răng trắng, vẫn có thể nhìn được mà.
Khương Dịch càng không nói lời nào, Trì Yên lại càng là cảm thấy vẻ ngoài của mình có vấn đề.
Cách non nửa phút, cô lại lần nữa nâng mặt lên tới, đem lui người ngồi lên đùi Khương Dịch: “Thật sự rất xấu sao?”
Cuối cùng Khương Dịch cũng quay mặt nhìn cô, khóe môi nhẹ cong, vẫn mang theo ý cười như cũ: “Không có.”
“Vậy sao vừa rồi anh không nói lời nào?”
“Anh đang suy nghĩ, bệnh viện nhà ai chữa mắt tốt,” tay anh phủ lên mắt cá chân của cô, lòng bàn tay ấm áp, hơi dùng lực kéo về phía mình, “Ai nói, để anh mang cô ta đi chữa mắt.”
Dừng một chút, cô lại hỏi: “Anh muốn mang cô ta đi sao?”
“Không đi, mắt cô ta không tốt cũng chả phải chuyện ngày một ngày hai.”
Ngón chân Trì Yên cuộn lại một chút, tay anh dọc theo đường cong của cô đi lên, sau đó chui vào dưới váy ngủ của cô, lại hướng lên, dừng phía sau lưng cô
“trước kia mắt cô ấy cũng không hảo sao a?”
Khương Dịch đè cô xuống, cúi đầu khẽ cắn lên vành tai xinh đẹp, nặng nề mà “Ân” một tiếng: “Cô ta mãi vẫn nhìn không ra anh thích em.”
“……”
Trì Yên không còn lời gì để nói, trong lòng nghĩ đến lời Khương Du Sở nói trước kia cũng không sai.
Không chỉ Thẩm Ninh, bao gồm cả Khương Du Sở cùng Trì Yên là người trong cuộc, lúc bắt đầu cũng không ai có thể nhìn ra.
Khương Dịch là một người muộn tao như vậy, nếu chính anh không muốn nói, ai có thể nhìn ra anh thích ai chứ?
·
Chiều hôm sau《 Người dẫn đường 》chính thức khai máy, tối hôm qua Trì Yên lại lăn lộn nửa ngày với Khương Dịch, ngủ muộn nên quên không đặt báo thức, cứ ngủ thẳng một mạch.
Vở “Khuê mật đại chiến” kia của Thẩm Ninh và Khương Mẫn đã diễn ra cả buổi tối, vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.
Tới hơn 8h sáng, độ hot vẫn không có xu thế giảm.
Trì Yên ghé vào giường lướt Weibo, dưới lớp chăn mỏng, cô vẫn chưa mặc quần áo, hai tay vòng ra khỏi chăn, trần trụi trắng nõn.
Cô cho rằng Khương Dịch đã tới công ty rồi.
Kết quả mới xem được một chút, của phòng đột nhiên mở ra.
Trì Yên quay đầu nhìn anh, kinh ngạc chớp mắt: “Anh vẫn chưa đi à?”
“Anh đi hay không đi, em còn không biết sao?”
Trì Yên “Nga” một tiếng, lúc quay đầu vừa rồi, có thể là bả vai động tác có chút lớn, chăn từ trên vai trượt xuống không ít, lộ ra xương cánh bướm xinh đẹp, lưng lộ ra mảnh lớn, cánh tay vắt trên giường chỉ che được non nửa bộ ngực no đủ.
“Đắp chăn cẩn thận vào,” Khương Dịch kéo ra cửa tủ quần áo, lấy ra nội y của Trì Yên, sau đó đi đến đuôi giường, "mới sáng ra, không cần câu dẫn anh."
Trì Yên biết sáng sớm là thời gian không thể chọc vào đàn ông, huống chi cô cũng không muốn Khương Dịch thành người phóng túng quá độ như Lục Cận Thanh, đặc biệt nghe lời kéo chăn lên, mặc nội y trong chăn.
Lúc Trì Yên mặc quần áo, Khương Dịch đứng phía trước, nửa dựa vào tủ đầu giường cười như không cười.
Trì Yên cảm thấy một màn này so với tưởng tượng còn hài hòa hơn nhiều.
Cô vừa thay quần áo vừa nói với anh: “Thẩm Ninh với Khương Mẫn thế mà vẫn đang trên hot search đấy”
Từ đêm qua đến giờ, ở trên đó ước chừng mười hai tiếng đồng hồ rồi.
Giọng điệu Khương Dịch nhàn nhạt, “Mua hot search.”
Trì Yên đã mặc xong nội y, chăn bị xốc lên, cô sửng sốt nhảy xuống giường đi tìm quần áo mặc hôm nay
“Có phải có bệnh không a, loại tin tức này còn đi mua hot search à?”
Giọng điệu Khương Dịch so với vừa rồi càng nhạt: “Anh mua.”
“……”
Trì Yên đang đứng trước tủ quần áo chọn đồ lập tức cứng người, sau đó lại làm như không có việc gì cầm bộ quần áo ra
Trì Yên đại khái biết ý Khương Dịch, phỏng chừng cũng là vì xả giận cho cô mà thôi.
Cô cảm thấy rất vui, tâm trạng giống như được ánh mặt trên bên ngoài chiếu rọi vào vậy đó.
Bộ jumpsuite này mặc không dễ, tóc bị mắc lại vào cái nút áo phía sau, Trì Yên sờ soạng vài cái, đột nhiên tóc bị túm lấy để lên vai, ngón tay anh động tác lưu loát, nhanh chóng sửa lại quần áo cho cô.
Trì Yên xoay đầu xoay qua, hôn lên cằm anh một cái, "Ăn sáng chưa đó?"
“Cháo ở trong nồi,” Khương Dịch ôm lấy eo cô “Anh đến công ty, có việc thì gọi cho anh.”
Hai người cùng nhau xuống lầu.
Sau đó Trì Yên đi vào nhà ăn, Khương Dịch đi ra cửa.
Biệt thự to như vậy, nhưng lại tràn đầy hơi thở của cuộc sống đầm ấm.
Trì Yên ăn qua cơm sáng, sau đó laih nhìn qua tin Khương Vận gửi, rồi lại đi xem kịch bản, cứ xem xem mãi đến gần trưa
Giữa trưa không muốn làm cơm, Trì Yên liền tùy tiện đặt một hộp cơm.
Lúc đợi người giao hàng đến, Trì Yên lạu vào Weibo xem, vấn đề của Thẩm Ninh và Khương Mẫn cũng đã bị đề tài 《Người dẫn đường》 đè xuống rồi, nhưng mà vẫn chễm chệ ngồi thứ hia kìa.
Lại vào Weibo hai người xem thử, khu bình luận nhà Khương Mẫn toàn mấy lời mắng chửi, sau đó là Thẩm Ninh, đã thấy cô ta dứt khoát trực tiếp đóng khu bình luận lại
Đây tuy không phải biện pháp tốt, trị ngọn không trị gốc, nhưng tốt xấu gì cũng không khiến bản thân phiền lòng.
Lúc rạng sáng cô ta đã phát một tấm hình, là tấm chụp ngày tác phẩm chiếu, cùng một dòng chữ nhìn vô cùng chính nghĩa____
【 sao chép không chỉ là vấn đề nhân phẩm mà còn là sự xúc phạm tới cả pháp luật. 】
Không có cách bình luận, vì thế có người vì để mắng cô ta mà dứt khoát share rồi viết:【 rõ ràng đều là một đám hàng như nhau cả, kết quả còn diss nhau lên làm gì. 】
Mà trải qua một buổi tối lại thêm một buổi sáng, nhóm ban giám khảo thiết kế cũng đã cho ra kết quả.
Xét thấy Thẩm Ninh ngầm đưa ra chứng cứ đầy đủ chứng minh cho bản thân, giám khảo trực tiếp hủy bỏ tư cách dự thi của Khương Mẫn, hơn nữa cô ta lại từng sao chép trước đây, vì vậy, nghiêm cấm quyền tham gia bất kì cuộc thi quốc tế nào nữa.
Còn về phía Thẩm Ninh, nhóm giám khảo vì nhân tính mà suy xét đến tầm quan trọng của nhân phẩm, hủy bỏ giảu nhất của cô, thành tích cùng giải thưởng đều hoãn lại.
Mà Thẩm Ninh làm tổng giám thiết kế của Ái Luyến Châu Báu, tất nhiên sẽ liên lụy đến thanh danh Ái Luyến, đây là suy nghĩ đầu tiên của Trì Yên sau khi xem xong
Quả nhiên, vào trang chủ của Ái Luyến trên Weibo.
Bên dưới đều là tiếng mắng chửi
Giống như là nguyên lý một con sau làm dầu cả nồi canh, không ít người đem bất mãn với Thẩm Ninh đổ hết lên người Ái Luyến.
Cho dù Trì Yên cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, nhưng cô quả thật không làm được gì cả.
Duy nhất không đã chịu liên lụy, đại khái chỉ có Trì Yên và một người đại diện khác.
Lướt bình luận không đến vài phút, cơm hộp đã đưa tới.
Trì Yên cầm di động phóng tới bàn cơm, lấy cơm hộp ra, vừa xem mấy tin mới trên di động.
Có Khương Dịch hỏi cô ăn cơm trưa chưa, còn có Bạch Lộ Tống Vũ vui vẻ thay cô, Trì Yên rep lại hết, an tâm ăn cơm còn chưa đến nửa phút, di động chợt vang lên.
Lại là Ninh Tuệ.
Trì Yên lười nghe, dứt khoát trực tiếp chỉnh tắt âm, an an tĩnh tĩnh ăn xong hộp cơm.
Sau 15", Ninh Tuệ đã gọi 70 cuộc điện thoại.
Hơn nữa mãi cho đến khi Trì Yên lái xe ra khỏi ŧıểυ khu, bà ta vẫn không có xu thế dừng lại.
Màn hình di động cách vài giây lại sáng lên, cô không nghe lại tối xuống
Lặp đi lặp lại hơn mười lần, hình như Ninh Tuệ đã hiểu rõ sự thật cô sẽ không nhận, tức muốn hộc máu mà chả làm gì được, không tiếp tục gọi cho cô nữa.
·
Buổi khai máy cực kì thuận lợi.
Toàn bộ đoàn phim, người duy nhất Trì Yên quen chỉ có Lục Chi Nhiên, nhưng cô biết rõ không thể mập mờ được, cho nên ngoài lúc đóng phim, ngẫu nhiên lúc chạm mặt anh ta cũng chỉ gật gật đầu.
Đơn thuần xuất phát từ sự tôn trọng của một vãn bối đối với tiền bối mà thôi.
nɠɵạı trừ nam nữ vai chính cùng nam nữ số 2, mấy diễn viên trong những mẩy chuyện lẻ đều không có trùng lặp, cho nên hiệu suất rất cao, mấy bộ lẻ đều đồng thời khởi quay luôn, quay riêng biệt, chỉ bỏ qua mấy phân cảnh liên quan đến nhân vật chính.
Thời gian dự kiến quay phim là từ cuối tháng 7 đến cuối tháng 9, vì thời gian tương đối gấp nên lượng công việc và áp lực của mỗi diễn viên đều cao hơn bình thường
Đến lượt Trì Yên nghỉ ngơi, cô lại ôm kịch bản xem qua, lúc ngồi với nữ diễn viên trong đoàn nói chuyện, cô cũng rất ít khi tiếp lời.
Vì thế kết quả của những người lãng phí thời gian chính là, những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ bị một cảnh NG, chỉ có Trì Yên, lần nào cũng trực tiếp một lần là qua.
Lúc đa͙σ diễn xem, trên mặt cơ hồ đều phải cười ra hoa tới nơi rồi, cũng biết không muốn cô bị bôi đen, nên chưa bao giờ bảo các diễn viên khác học tâph cô, chỉ là mỗi lần thấy cô lại thấy giống con gái trong nhà, có gì ngon đều sẽ mang đi cho Trì Yên.
Đã một tháng liền, Trì Yên 3 bữa cơm cũng không đúng giờ, đều là dựa vào đồ ăn ngon của đa͙σ diễn mới không bị đau bao tử
Trì Yên giống như cực kì rất có duyên với các vị trưởng bối, đương nhiên, trừ Khương Bác Đào.
Một tháng này trôi qua tương đối ổn.
Sinh hoạt của Trì Yên đã bắt đầu đi vào quỹ đa͙σ, Thẩm Ninh cùng Khương Mẫn xé tới xé đi, kết quả tự xé bản thân đến mức trong ngoài chẳng thành người được nữa, bắt đầu là đóng Weibo, sau đó hai nguiiwf dứt khoát rời khỏi tầm mắt của đại chúng luôn.
Ninh Tuệ bên kia càng là an tĩnh —— Trì Yên đã đưa số bà ta vào blacklist.
Tháng này Trì Yên bận rộn, nhưng Khương Dịch so ra còn bận hơn cô, ba ngày hai bữa đều phải đi công tác, đi một lần lại còn dài cả tuần.
Đến cuối tháng 8, Khương Dịch lqij ra nước ngoài
Vai diễn của Trì Yên bắt đầu tiến vào giai đoạn quay tăng cường, thân phận nữ giáo viên trẻ tuổi bị bại lộ, đang từ ŧıểυ bạch thỏ đơn thuần chuyển thành ŧıểυ hắc thỏ ác độc.
Quá trình chuyển biến này cực kì khó nắm bắt.
Buổi tối lúc ở nhà, Trì Yên xem đoạn phim đã được cắt nối biên tập, cứ một lần lại một lần xem đi xem lại chả thấy phiền, loại cảnh phim này qaur thật là thấm tận tâm gan người xem, rõ ràng vẫn là mùa hè, Trì Yên ôm chăn vẫn cảm thấy không đủ, dứt khoát vừa xem, vừa gọi điện cho Khương Dịch.
Vì sợ hãi, giọng Trì Yên vẫn có chút run, mang theo nửa phần nức nở: “Khương Dịch……”
Bên kia không đáp
“Khương Dịch?”
Bấy giờ cách hơn mười giây, anh mới thấp thấp đáp: “Ân.”
“Ngủ sao?”
“Không có.” Dừng một chút, giọng Khương Dịch lại truyền tới, “Ngủ không được.”
Trì Yên lập tức ấn tạm dừng bộ phim: “Sao thế a?”
Cô vừa định hỏi anh có phải do vấn đề công việc không, lại nghe đầu bên kia càng thấp càng trầm trả lời: “Dục cầu bất mãn a bà xã.”