Ngón tay Trì Yên run lên, chạm luôn vào cái nút màu đỏ, di động nhẹ rung một tiếng, điện thoại đã bị cô không cẩn thận cúp luôn rồi.
Không nghe được câu kế tiếp của Ninh Tuệ, ngược lại Trì Yên lại nhẹ nhàng thở ra.
Khương Dịch kéo kéo cà vạt, tiến vài bước đến trước mặt cô, hơi cúi người nhìn thẳng vào cô, “Sao thế?”
Trì Yên ném điện thoại qua một bên, cũng lời xem phát sóng trực tiếp luôn, ôm gối cọ cọ đẫu giường, "Khương Dịch, em đã từng nói với anh về mẹ em chưa?"
Trong trí nhớ của cô thì là không có.
Nhưng sợ có thể là lúc uống say hay bị ốm, khi mà ý thức không được tỉnh táo lắm, con người ta cực kì yếu ớt, Trì Yên không dám khẳng định mình chưa từng nhắc đến.
Quả nhiên, cô nghe được Khương Dịch trả lời: “Từng nói.”
Lần đầu tiên Khương Dịch nghe Trì Yên gọi mẹ là ở lần cô làm bài tập mà ngủ quên mất cách đây 8 năm.
Có thể là mơ thấy ác mộng, nêm cô ngủ không yên, lông mày thanh tú cứ nhíu chặt, cả chóp mũi và trán đề đổ mồ hôi, khóe miệng khẽ động, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Mẹ ơi"
Lúc ấy Khương Dịch cũng không chú ý lắm, chỉ cho rằng cha mẹ Trì Yên là vì một lí do ngoài ý muốn nào đó mà ly hôn, cho nên cô mới sống cùng cậu.
Sau này anh mới biết rõ mọi chuyện lúc Trì Yên đã trở lại Trì gia, cũng không rõ cảm giác nữa, chỉ là đau lòng cho cô.
Hai người kia, căn bản là không xứng làm cha mẹ.
Càng không xứng làm cha mẹ Trì Yên.
Cũng chỉ có duy nhất một lần ấy, Khương Dịch nghe thấy Trì Yên gọi hai chữ này.
Thời gian lâu rồi, anh cũng thiếu chút nữa đã quên Trì Yên dù không nói, nhưng trong lòng cũng vẫn để ý chuyện này.
Khương Dịch cố gắng thả chậm giọng xuống: "Lại mơ thấy ác mộng à?"
Trì Yên lắc lắc đầu, mí mắt rũ xuống: "Em vốn dĩ cho rằng đời này sẽ không còn gì vướng mắc vào nhau nữa, nhưng vừa nãy____"
Trì Yên nghiêng đầu nhìn di động, màn hình đã tối xuống, giống như cuộc điện thoại vừa rồi căn bản không hề tồn tại.
Thà rằng đừng có còn hơn.
Trì Yên dùng lời lẽ đơn giản nhất để thuật lại lời Ninh Tuệ: "Em không muốn biết bà ấy là ai, nhưng lại muốn xem thử, người có thể nhẫn tâm vứt bỏ con gái ruột rốt cục là hạng người gì."
Loại cách làm này, thật ra có khác gì bỏ chồng vứt con kia chứ.
Trì Viễn Sơn và Ninh Tuệ không phải người tốt đẹp gì, mẹ đẻ của cô cũng đâu khác là bao.
Kẻ tám lạng người nửa cân.
Trì Yên cúi đầu niết gối, vốn dĩ tâm trạng hôm nay cũng không tệ, kết quả lại bị một cuộc điện thoại phá hủy tất cả.
Gối đầu mềm như bông, bị cô dùng sức xoa bẹp, tay vừa buông lỏng đã nhanh chóng khôi phục nguyên trạng, Trì Yên thật sự nhàm chán, ném gối đầu qua một bên, duỗi tay ôm eo Khương Dịch: “Anh nói xem nếu bà ấy thấy em, có thể nhận ra em.không?”
Lời vừa ra miệng, Trì Yên đã tự cười mình.
Hai mươi bốn năm không gặp, nói không chừng đến việc bản thân có con gái bà ấy cũng quên sạch rồi.
“Nếu nhận ra thì sao?” Khương Dịch nửa ngồi xổm xuống, ngón cái cọ nhẹ lên khóe mắt cô, "Nếu bà ấy nhận ra em, thì em định làm gì?"
Trì Yên nâng mí mắt.
Ánh mắt của cô lành lạnh, đến ánh sáng long lanh thường ngày cũng như đã bị thứ gì đó che lấp, một hồi lâu mới lắc lắc đầu: “Em không biết.”
Sắc xuất của chuyện này có thể so sánh với việc sao hỏa đâm vào trái đất mất.
Trì Yên một bên cảm thấy không có khả năng, một bên lại không biết phải làm sao cả.
Trên người Khương Dịch có mùi rượu nhàn nhạt, Trì Yên nhăn cái mũi, cũng không ngờ tâm trạng Khương Dịch cũng sa sút giống cô, xoay đề tài hỏi anh: “Uống rượu sao?”
“Không uống.”
Trì Yên lại hít hít cái mũi, Khương Dịch cười một chút, duỗi tay niết cái mũi cô, “Thật sự không uống mà.”
“Em không tin.”
Lời vừa dứt, bàn tay niết trên mũi cô dừng lại, ngay lúc cô còn chưa kịp phản ứng đã bị Khương Dịch đẩy ngã trên giường.
Vừa rồi Trì Yên vì để hô hấp mà môi đều khẽ nhếch lên, nên lúc anh hôn hạ xuống, đầu lưỡi đã dễ dành trượt vào, sạch sẽ, chỉ có hương trà thanh đạm.
“Tin chưa?”
Trì Yên thở hổn hển: “Tin, tin rồi……”
Khương Dịch vẫn đè lên người cô, chẳng tốn bao nhiêu sức lực, cũng chả muốn đứng lên, Trì Yên đẩy đẩy anh: “Ăn cơm chưa?”
“Chưa ăn.”
“Muốn ăn gì? Em làm cho amh.”
“Ăn em a.”
Trì Yên hôn lên mặt anh một cái: “Ăn cơm trước.”
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh còn không ít, Trì Yên làm bữa tối đơn giản, chờ Khương Dịch ăn xong lại đi rửa bát, cuộc thi thiết kế đã kết thúc, kets quả cũng đã thông báo.
Lại click vào cái buổi phát sóng trực tiếp kia, MC đã đang nói lời kết thúc rồi.
Trì Yên chỉ có thể rời ra, liên tục chiến đấu trên các chiến trường trên Weibo.
Weibo lúc này cực kì náo nhiệt, đằng sau đề tài hot search đứng top 1 là một chữ "Bạo", độ hot so với vụ cô và Lục Chi Nhiên chả biết cao hơn bao nhiêu lần luôn.
Khương Dịch đang tắm rửa, Trì Yên ghé vào đầu giường, click vào xem thử.
Là kết quả thi đấu hôm nay.
Bởi vì đây là năm đầu tiên cuộc thi được diễn ra ở trong nước, các tinh anh trong giới thiết kế đều tụ tập lại đây, cho nên độ hot vốn đã cao, đặc biệt hôm nay còn lòi ra một vụ sao chép nữa chứ_____ Khương Mẫn quả nhiên đã dùng bảm thiết kế Thẩm đã sớm hoàn thành, thay đổi một vài chi tiết để làm nhẫn.
Thế là tác phẩm hai người liền có nét giống nhau như thế.
Tuy rằng có nhiều chi tiết khác nhau, nhưng đại khái vừa nhìn qua đã thấy chả khác nhau là bao.
Càng làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc hơn, hai người này không phải là bạn thân khuê mật của nhau sao
Qua lại nhiều năm, kết quả hôm nay lại rẽ đường.
Sau lưng Trì Yên đã đổ một lớp mồ hôi, ngay từ đầu lúc biết Khương Du Sở cố ý lộ bản thiết kế ra ngoài cô còn nghĩ rằng Khương Mẫn chỉ là tham khảo một chút.
Ai biết người này cũng thật lợi hại, mấy chỗ sửa qua cũng chả bằng đừng sửa nữa cho xong.
Dân mạng đã nổ tung rồi, mấy người đứng trên cao đều cho rằng bản thân là đúng.
【 có một câu nói như thế nào ấy nhỉ? Phòng cháy phòng trộm phòng khuê mật, quả không sai đi?! 】
【 thật là một bài học xương máu a! 】
【 đoán xem đoán xem, đoán xem ai là nguyên sang ai là sao chép? 】
【 tôi đánh cuộc một bao que cay, tuyệt đối là Thẩm Ninh sao chép! Cô nhìn xem mấy tác phẩm thiết kế gần nhất của cô ta có cái nào đẹp đâu! 】
【 trên lầu +1. 】
……
Tin kéo dài đến bảy tám trăm cái, Trì Yên nhàm chán không chịu được, bất tri bất giác lại thấy tin rep cuối cùng.
Sở Sở là tiên nữ:【 tôi đánh cuộc mười bao que cay, tuyệt đối là Khương Mẫn sao chép! 】
Trì Yên: “……”
Bởi vì hai bên vẫn chưa đưa ta được chứng cứ chứng minh bản thân là người sáng tác, mà ai mắt sáng cũng nhìn ra, hai bộ này không đơn giản chỉ là linh cảm lớn gặp nhau đâu.
Giám khảo bên kia tạm thời vẫn chưa có cách giải quyết.
Trì Yên lướt Weibo vài phút, lại thấy trên trang đầu, Thẩm Ninh mới phát một cái Weibo:【 đã xem lại chứng cứ, hy vọng ngày mai có thể thấy cô xin lỗi thanh minh, bằng không chúng ta sẽ gặp nhau ơt toà án @ Khương Mẫn 】
Thẩm Ninh nháy mắt thành cường thế một phương.
Lại là một vở kịch
Trì Yên rời khỏi Weibo, duỗi tay sờ lên mâm trái cây trên tủ đầu giường, sau đó mở WeChat ra trò chuyện với Tống Vũ
Tống Vũ so với cô còn kích động hơn nhiều, dường như còn có chút kích động nói năng lộn xộn:【 Yên Yên chị thấy hot search chưa! Cái gì gọi là làm bậy không thể sống, chính là hai người này, quả thực là sảng khoái trong lòng! 】
Trì Yên cũng cảm thấy sảng khoái lắm, mới vừa cho một quả nho vào miệng, lại nghe Tống Vũ gửi qua một tin:【 cái ả họ Khương thật sự là chó không đổi được việc ăn cẩu X, thật làm cho Khương giáo sư nhà chị mất mặt! 】
【 Có quan hệ gì với Khương giáo sư nhà chúng ta chứ? 】
Trì Yên còn tưởng rằng Tống Vũ đã biết Khương Mẫn là chị Khương Dịch, thiếu chút nữa bị quả nho làm nghẹn lại.
Tống Vũ:【 không phải đều họ Khương sao…… nếu là mấy ngàn năm trước có lẽ là người cùng nhà, Yên Yên chị nói đúng không? 】
【 tới giờ uống thuốc rồi đó, bảo bối nhi. 】
Tống Vũ nói nhiều, ngày thường nói chuyện với cô cũng không bận tâm điều gì.
Huyên thuyên với Tống Vũ một hồi, sau đó Trì Yên cảm thấy tâm trạng đã tốt lên không ít, Weibo không ngừng có đầu đề mới được đẩy lên, Trì Yên trượt xuống xem, sau đó lại thấy Khương Mẫn phát Weibo.
Là ba phút trước, lúc này độ hot đã vượt cả bài của Thẩm Ninh luôn.
Không có mấy đoạn văn viết, chỉ có hai đoạn ghi âm, giọng nói quen thuộc, có thể nghe ra là Thẩm Ninh và Khương Mẫn.
Đoạn thứ nhất, là Thẩm Ninh chính miệng lúc trước thấy ghét một sao nữ nào đó, còn ngáng chân cô ấy làm cô ấy không tháo được nhẫn ra, cuối cùng phải mời nhân viên phòng cháy đến.
Đoạn thứ hai là cuộc đối thoại của Thẩm Ninh và Khương Mẫn.
Trì Yên cực bất hạnh bị nhắc đến, nhưng cũng chỉ có một lần, sau đó đều là dùng từ "con đàn bà xấu xí" để thay thế.
Là lần hai người bọn họ thiết kế cho cô ở bữa tiệc từ thiện.
Trì Yên: “……”
Rõ ràng cô rất xinh đẹp, thế mà không hiểu sao vào trong miệng bọn họ lại thành "con đàn bà xấu xí" chứ?
Trì Yên vạn phần không phục, bên dưới đã có fan thay cô nói chuyện.
Yên Yên nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu:【 vị nữ sĩ này chẳng lẽ cả đầu óc và cả tim đều không tốt à? Ôm Yên Yêb nhà bọn tui đi, người xấu xí thì lại lắm lời, lời này quả không sai đâu. 】
Hôm nay ăn mười quả dưa hấu:【 không phải fans Trì Yên, nhưng nói cô ấy xấu…… mị đây chắc phải tự chôn xuống đất trách cho người ya lại bảo xấu vô cùng. 】
Thẩm Ninh và Khương Mẫn đều không phải loại đèn cạn dầu, ngầm hiểu cũng rõ hoặc là không giải thích được hoặc là giải hòa không thành, nên dùng cách này để xé xác đối phương.
Khương Mẫn đại khái là một loại “Bà đây không tốt ngươi cũng đừng mong ổn”, dù sao trong tay cô ta cũng có nhược điểm của Thẩm Ninh, dứt khoát bỏ hết ra luôn.
Lưỡng bại câu thương còn tốt hơn để mình cô ta thất bại thảm hại.
Điển hình là kiểu người có chết cũng muốn kéo thêm một cái đệm lưng.
Đoạn âm kia vẫn đang tuần hoàn phát, cứ vang lên bên tai, giống như tiếng ma quỷ rêи ɾỉ, làm cho Trì Yên cũng bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
Lúc Khương Dịch từ trong phòng tắm đi ra, vừa lúc thấy Trì Yên nhíu mày nhìn gương, thở ngắn than dài.
Anh vừa lau tóc vừa đi qua, lúc đến gần thì tùy ý ném khăn lông lên ghế, duỗi tay chạm vào mặt Trì Yên.
Trì Yên đang ngồi xếp bằng, lại có giọt nước trên tóc anh rơi xuống, nhỏ vào giữa gan bàn chân, hơi hơi lạnh lại hơi hơi ngứa, Trì Yên nâng mặt nhìn anh: “Khương Dịch, em rất xấu sao?”