Trì Yên ghẹn lời, khẽ nuốt nước miếng, "Anh có thể đứng đắn chút được không?"
Khương Dịch ở đầu bên kia nhẹ nhàng cười.
Cô nhóc này chẳng qua là chưa từng thấy bộ dạng không đứng đắn thật sự là gì mà thôi.
Trì Yên tính tình dịu dàng, nói chuyện cũng không giống một vài cô gái nào đó, Khương Dịch còn nhớ rõ trước kia, cô gái nhỏ này đến một câu nói tục cũng không nghe được.
Có người vừa nói, cho dù không phải nói với cô, cô cũng có thể mặt đỏ nửa ngày.
Khương Dịch lúc ấy tự hạn chế mình, rất ít khi nói những lời này, nhưng cứ tưởng tượng đến bộ dạng cô gái nhỏ ôn ôn nhu nhu đỏ mặt, tim anh lại đặc biệt xao động.
Muốn nhìn mặt cô hồng, lại không muốn phá hỏng hình tượng của mình trong mắt Trì Yên.
Sau đó anh lại nghĩ ra một biện pháp tốt —— anh không thể nói thô tục, nhưng Lục Cận Thanh có thể nói mà.
(Không thể kìm lòng chen vô, Khương giáo sư, thật không ngờ bộ mặt thật của anh lại như vậy. Hình tượng! Làm ơn giữ hình tượng giùm tui cái)
Thời gian ấy mỗi lần Lục Cận Thanh gọi điện cho Khương Dịch, lúc Trì Yên ở bên cạnh, Khương Dịch sẽ cố từng mở lớn âm lượng, quả nhiên, thời gian Lục Cận Thanh gọi cho anh càng dài, mặt Trì Yên càng đỏ.
Giống như máu cả người đều dồn hết lên mặt vậy đó, đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu được luôn.
Khương Dịch khi đó đã muốn dạy hư cô rồi.
Nhưng xúc động nhanh chóng qua đi, sau khi bình tĩnh lại, anh lại vô cùng rõ ràng biết mình không thể dạy hư cô được.
Không chỉ không thể dạy hư, mà còn phải bảo vệ cô thật tốt.
Nhưng mà, đó là chuyện của mấy năm trước rồi.
Còn ở hiện tại, Trì Yên hiển nhiên là đã bị cô bạn nào đó dạy hư mất tiêu rồi còn đâu, Khương Dịch nghe thấy cô hỏi: “Muốn em sao…… Khương Dịch ca ca?”
Trước mắt Khương Dịch tựa hồ xuất hiện ảo giác, anh nhắm mắt lại, nằm ở trên giường nhẹ giọng hỏi lại: “Em đoán sao?”
“Em không đoán.”
Khương Dịch cười cười, một tay không cần điện thoại khẽ tháo thắt lưng, “Yên Yên, đã một tuần rồi anh không có được ôm em”
Giọng anh có chút khàn khàn, gợi cảm liêu nhân.
Trì Yên cọ nhẹ lên đầu gối, lòng mềm nhũn cả ra, cách ngàn vạn dặm sóng điện từ, cô còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng hít thở của Khương Dịch.
Hơi dồn dập, có chút nặng nề.
Trì Yên cũng đã xem không ít phim giáo dục kiểu đó rồi, mặt nóng lên, run giọng hỏi anh: “Anh đang làm gì?”
“Gọi điện thoại cho em.”
“Tay anh làm gì?”
“Thay em.muốn anh.”
Trì Yên: “……”
Lần đầu tiên cô thấy có người có thể đem loại chuyện này dùng phương thức này nói ra.
Tiếng thở dốc của anh giống như kề sát bên tai, Trì Yên nghe được mặt đỏ tim đập, ở trên giường lăn qua lộn lại, như thế nào cũng không tránh khỏi.
Ở bên giường kia, vẫn còn lưu lại hương thơm trên người Khương Dịch, cô ghé lại gần, đặc biệt nhẹ đặc biệt nhẹ nói: “Ông xã, em cũng đặc biệt muốn anh.”
Cũng không biết người ở đầu kia có nghe thấy không nữa, tóm lại vẫn không trả lời.
Tiếng hít thở ở đầu dây bên kia càng ngày càng nhẹ, mãi đến khi cơ hồ nghe không thấy nữa, Khương Dịch mới thấp thấp mở miệng, ngữ điệu ẩn có ý cười: “Muốn gì?”
Trì Yên không đáp.
Khương Dịch lại hỏi: “Dùng cái gì muốn?”
Trì Yên rốt cuộc nhịn không được, “Lăn ——”
Cắt điện thoại, Trì Yên ném điện thoại sang bên cạnh giường
Còn cô ghé vào trên giường, phía dưới quần đùi là đôi chân thẳng tắp thon dài, gắt gao khép chặt, hai chân lạnh lẽo, nhưng bụng nhỏ lại khô nóng khó chịu.
Đậu má.
Khương Dịch cái tên bệnh thần kinh này
(Đậu má. Hai vợ chồng nhà này, tiếp máu, cầu tiếp máu! Hãy để tui im lặng làm nốt tầm 30 chục chương còn lại, hãy để tui sống, tui không muốn bị chết giữa đường vì thiếu máu, ai cứu tui!)
·
Trì Yên liên tiếp mấy ngày đều không ngủ ngon.
Khương Dịch lần này đi công tác dài hơn trước kia nhiều, đã gần 1 tháng rồi, mỗi tối Trì Yên đều gọi điện cho anh, đều bị anh không biết là cố ya hay vô tình trêu chọc một phen.
So với Khương Dịch nà nói, Trì Yên vẫn là quá đơn thuần.
Cô căn bản không thể so với Khương Dịch, bắt đầu còn nhặt lời hay nói cho anh nghe, làm anh bận xong công việc có thể thả lỏng, kết quả mỗi lần sau khi Khương Dịch thả lỏng rồi, khó chịu đều là Trì Yên.
Đặc biệt mỗi lần nghe được là tiếng rên nhẹ cuối cùng của anh, Trì Yên liền càng thêm giận sôi máu, đỏ mặt nghiến răng nghiến lợi mắng anh.
Khương Dịch không so đo với cô, vừa chọc người tức giận lại phải ngọt ngài đi dỗ.
Trong thời gian dài, tối nào Trì Yên cũng đi ngủ trong tình trạng nhộn nhạo khó chịu, ngày hôm sau lại tỉnh dậy trên chiếc giường lớn trống rỗng
Lại ngày nữa qua đi, dưới bọng mắt cô đều đã nổi lên một lớp nhợt nhạt màu xanh.
Hai quầng thâm mắt đã chiếm cứ dưới mắt cô nửa tháng rồi, mỗi lần Trì Yên soi gương đều cảm thấy buồn bực, nghĩ lần sau không gọi điện cho Khương Dịch nữa, nhưng đến giờ lại lo anh qus mệt mỏi
Phân cách hai nơi, cô dường như thật sự không thể làm được gì nhiều cho anh cả.
Chỉ cần nghĩ như vậy, nỗi buồn bực tự trong đáy lòng Trì Yên lại bất giác tiêu tan.
Đảo mắt đã đến nửa cuối tháng chín tháng, Trì Yên vất vả một thời gian dài như vậy, rốt cuộc cũng kết thúc chuỗi ngày quay cùng với nữ chính.
Rạng sáng nay Khương Dịch đã lên máy bay, lúc này đã nhanh đến thành phố Lâm An rồi.
Sáng sớm Trì Yên đã bò dậy, ngáp một cái, nhìn mình trong gương sắc mặt tái nhợt, đáy mắt vẫn như cũ____ đây là chứng cứ lưu lại do cô thời gian dài không nghỉ ngơi thật tốt.Cô bò trên bàn trang điểm mấy phút, đợi đến khi hoàn toàn tỉnh táo lại, mới trang điểm cẩn thận.
Phấn lót với má hồng đều tăng thêm nhiều, so với mọi ngày cũng trang điểm đậm hơn hẳn.
Hôm nay là cảnh diễn thứ hai đếm ngược từ dưới lên của nữ biến thái trước khi rớt đài, Trì Yên tới tới lui lui trước gương mấy lần, đột nhiên cảm thấy trạng thái này rất thích hợp để diễn vai nữ biến thái kia.
Bất luận là sắc mặt hay là trang điểm, nhìn đều hơi tái nhợt mà sâu sắc thấm vào lòng người.
Trì Yên cảm thấy trong mắt mình còn mang theo oán khí, đại khái là do một tháng không gặp Khương Dịch mới sinh ra.
Ngay cả lúc đến đoàn phim, ngay cả đa͙σ diễn cũng quan tâm hỏi cô có phải thân thể không khỏe hay không nữa.
Làm cho Trì Yên vốn dĩ không phải không khỏe lại cảm thấy thế thật.
đa͙σ diễn Phùng năm nay 50 tuổi, vợ lại không thể sinh con, hai người cũng không nhận con nuôi, nhưng vẫn sống thoải mái qua ngày.
Nếu có con mà nói, cơ bản cũng phải lớn bằng Trì Yên rồi, tính Trì Yên lại hiền lành, cực kì hợp ý đaoh diễn Phùng, công việc trong ngoài đều chăm sóc cho cô cả.
Rõ ràng là hai người không liên quan gì, thế mà so với cha đẻ cô lại còn tốt hơn, Trì Yên lắc lắc đầu, thật vất vả câu ra một mạt ý cười tự nhiên: “đa͙σ diễn Phùng, cháu không sao, chỉ là mấy ngày nay không ngủ ngon thôi ạ.”
Phùng đa͙σ diễn đặc biệt hòa ái cười cười với cô: “Căng thẳng à a?”
Cảnh diễn mấy ngày nay là phần cai trào nhất của bộ phim, không ít diễn viên NG tới NG lui, một lần lại một lần quay, thần kinh mọi người đều căng thẳng, ngay cả Trì Yên, có vài ngày ngắn ngủi mà cũng NG mấy cảnh liền.
Tuy nhiên Trì Yên quả thật không phải vì thế mà ngủ không ngon, ngược lại, cô là vì ngủ không ngon nên trạng thái lúc đóng phim mới không được tốt, nhưng cô vẫn gật gật đầu: “Có chút ạ.”
Đưa mắt đi nhìn toàn bộ phim trường đều là học thoại lại học thoại, đối diễn lại đối diễn.
Tất cả mọi người bận bận rộn rộn, chỉ thiếu nước phân thân
Cho nên mỗi khi trên mạng nói có một minh tinh đương hồng nào đó kĩ thuật diễn không tốt, các fans tuyệt đối sẽ xông lên nói người ta có bao nhiêu nỗ lực, có phát bệnh cũng không quên học lời thoại..... cách nói ấy một mặt nào đó đối với diễn viên là không công bằng.
Trong cái vòng này, trừ bỏ trường hợp cá biệt, đại đa số mọi người đều trong trạng thái này, chuyên nghiệp đến nỗi có những khi vì quay phim đến ăn cơm cũng không có.
đa͙σ diễn Phùng vỗ vỗ bả vai cô, “Thả lỏng nào, lúc trước phát huy rất tốt mà.”
Ở trong mắt đa͙σ diễn Phùng, Trì Yên không hẳn tính là có thiên phú, nhưng dù sao cô cũng xuất thân chính quy, kỹ thuật diễn đương nhiên cũng hơn người thường một chút.
Nhưng so với mấy diễn viên gạo cội trong đoàn phim, ông lại cảm thấy cô bé này thật sự là lợi hại, vào giới không lâu, nhưng kỹ thuật diễn đã có một loại tự nhiên cùng linh động.
Lúc bộ phim tình yêu của phát sóng, đa͙σ diễn Phùng còn xem riêng vài lần, không hề khoa trương mà nói, bộ phim kia hoàn toàn là dựa vào Trì Yên và Lục Chi Nhiên chống đỡ.
Cũng khó trách có các fan giống như điên rồi gán hai người làm CP, ngay cả cái vị kia trong nhà ông, 40, 50 tuổi rồi lại muốn ngừng mà không được thành fans của đôi này.
Phùng đa͙σ diễn càng nghĩ càng cảm thấy bản thân khá buồn cười, nếu đã nghĩ đến đây, dứt khoát nói với Trì Yên một câu: “ŧıểυ Trì a, bộ phim cháu với Chi Nhiên quay lúc trước ấy, hai ngày trước bác có xem mấy tập.”
Trì Yên sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại được.
Không có biện pháp, lời mô tả của đa͙σ diễn Phùng này thật sự không làm cô nhớ đến bộ phim kia ngay lập tức được.
Bộ phim văn nghệ tình yêu kia lúc bắt đầu còn bị cục điện ảnh giữ cả tháng trời, nói là có mấy cảnh có ảnh hưởng không tốt, sau đó đem cắt hết mấy cảnh hở bả vai diễn cảnh "giường chiếu" của nữ chính, chỉ còn kém cắt luôn cả cảnh hôn.
Quả thực là phát rồ.
Nhưng sau đó lại không biết vì nguyên nhân gì mà không có chấp hành, kéo tới kéo đi kéo dài tới hôm trước mới chính thức phát sóng.
Trước mắt vẫn không có ảnh hưởng quá lớn, bởi vì mới ra mấy tập nên số lần lên sân khấu của Trì Yên trong vai nữ số 2 không nhiều lắm, cũng chưa có định hướng tình cảm rõ ràng, trong suốt đên không thể trong suốt hơn được nữa
Nếu không đa͙σ diễn Phùng đột nhiên nhắc đến, Trì Yên cũng đã quên luôn sự tồn tại của bộ phim này rồi, sau đó nghe được đa͙σ diễn Phùng lại tiếp tục nói: “Kỹ thuật diễn của nữ chủ kia thật quá kém.”
“……”
đa͙σ diễn Phùng: “Nếu là cháu diễn nữ chính, bộ phim này tuyệt đối có thể hot hơn.”
Khóe miệng Trì Yên nhẹ giật: “đa͙σ diễn Phùng……”
“ŧıểυ Trì, là thế này, bác gái cháu cực kì thích CP của cháu với Chi Nhiên …… Cho nên luôn ước hai đứa về nhà bác chơi, cháu thấy sao?”
Trì Yên rốt cuộc đã biết mục đích mà ông đột nhiên nhắc tới này bộ phim này rồi.
Cô có chút dở khóc dở cười: “đa͙σ diễn Phùng…… Cháu đã kết hôn, nếu không bác về nói với bác gái cháu một tiếng, khuyên nhủ bác ấy sửa sang thích CP của cháu với vị kia nhà cháu được không?”
“Cháu kết hôn rồi?” đa͙σ diễn Phùng l chấn động, ông không quá chú ý tới tin tức giải trí, cho nên cũng không biết vụ Trì Yên kết hôn, ngược lại phản ứng lại, bắt đầu do dự không chừng: “Chỉ là bác gái cháu thích kiểu đẹp trai cơ....……”
Nói trắng ra là cuồng cái đẹp, Trì Yên hoàn toàn có thể hiểu.
Sắc đẹp khó cưỡng mà, áp dụng trên người ai cũng được, không phân biệt giới tình, càng không liên quan đến tuổi tác.
Trì Yên gật gật đầu: “Cháu cũng thích trai đẹp ạ.”
Dừng một chút, “Cháu đặc biệt thích anh ấy.”
“Bỏ đi, bác quay đầu lại cẩn thận khuyên nhủ bà ấy,” đa͙σ diễn Phùng vẫn không quên mời cô, “Có rảnh mang theo vị kia nhà cháu tới nhà ăn cơm được không?”
Trì Yên híp mắt cười: “Được ạ.”
Trì Yên quay cả một buổi chiều, lúc trước cô không tiếp xúc qua loại nhân vật như thế này, nên quả thật không nắm chắc được mạch cảm xúc.
Ngay một ánh mắt biểu đạt cũng đều có yêu cầu nghiêm khắc, Trì Yên thử rất nhiều lần, mới miễn miễn cưỡng cưỡng làm toát ra vẻ mặt âm hiểm dưới dáng vẻ ôn hòa, lại vì bạn diễn mà NG một lần
Liên tục không gián đoạn quay bốn năm tiếng, cuối cùng đa͙σ diễn Phùng cũng cho bọn họ nghỉ nửa tiếng
Mắt Trì Yên sắp rút gân đến nơi, thừa dịp nghỉ ngơi chỗ trống vắng, nhắm mắt lại dùng cách trị liệu mắt từ xưa.
Không đến hai phút, di động rung lên một chút.
Trì Yên không nhìn tên báo hiện lên, dựa vào bản năng mà nhận, đầu kia truyền đến giọng nam: “Trì Yên ——”
Trì Yên mở to mắt, đáy mắt có tia sáng nhợt nhạt chảy qua, miễn cưỡng tách ra một ít oán khí đã giằng co mấy ngày nay.
Đầu kia có tiếng cười thấp thấp, cùng với tiếng hít thở nhè nhẹ: "Đã nửa tiếng không cười rồi, là vì dục cầu bất mãn sao?"
Khóe miệng Trì Yên không tự giác nhẹ nhếch, vẫn như cũ oán niệm mười phần.
“Yên Yên ngoan, cười một chút cho anh xem.”
(Không thể sống được với vợ chồng nhà này. Dự là anh gọi xong chị sẽ diễn cực đạt luôn. Muốn bao nhiêu oán hận có bấy nhiêu oán hận, muốn bao nhiêu biến thái có bấy nhiêu biến thái)