Ngoéo Tay

Chương 4

Trước Sau

break

“Ô làm sao thế? Này! Cậu Huy! Ô kìa!”

Giọng nói quen thuộc rót vào tai Huy, anh mở mắt, thấy lão Hàn và cậu bảo vệ ca đêm đỡ nhau đứng ngoài thang máy. Cả hai đang căng thẳng nhìn anh như nhìn một thằng ngáo đá nào đấy chuẩn bị lên cơn rút dao thọc người ta. Huy đờ người, mắt đỏ vằn tia máu, sau đó vừa khóc vừa bò lao ra ngoài.

“Chú Hàn! Chú Hàn! Cứu cháu với! Cháu gặp… cháu gặp…” Chữ ‘ma’ mắc kẹt trong cổ anh không thoát ra nổi.

Lão Hàn thấy anh còn nhớ được tên mình thì thở phào, vội vàng gọi cậu thanh niên bên cạnh xốc nách đỡ Huy ra phòng bảo vệ, còn mình thì vội vàng gom hồ sơ tài liệu nhét bừa vào cái ca táp nằm chỏng chơ dưới sàn. Chỗ giấy tờ đó nhàu nhĩ mềm nhũn như bị ngấm nước, vài tờ mới bị lão nhét hơi mạnh mà đã rách cả ra.

Trong phòng trực, Huy vừa được cậu bảo vệ kia đưa cho cái chăn mỏng quấn quanh người, trà gừng nóng uống hết cốc nọ đến cốc khác, cháy cả cổ mà cái lạnh ngấm vào xương tủy vẫn bám chặt lấy anh. Lão Hàn chờ anh hoàn hồn lại một chút mới hỏi: “Cậu làm sao thế? Thang máy hỏng à?” Dù lão biết thừa có hỏng giời thì cũng Huy không sợ đến mức này, anh nổi tiếng cả văn phòng là cứng bóng vía cơ mà.

Huy lắp bắp một hồi mới kể rõ được. Trong lúc lão Hàn trầm ngâm thì cậu bảo vệ trẻ lại mím chặt môi nhịn cười, tỏ rõ vẻ không tin. Huy mặc kệ cậu ta, tầm này thì ai nói gì cũng mặc, anh khẳng định mình gặp phải mấy chuyện tâm linh kì quái là được rồi.

“Chỗ này cậu làm cũng mấy năm rồi, trước giờ không gặp chuyện gì cả.” Thấy Huy định mở miệng nói gì đó, lão Hàn giơ tay ngăn lại: “Cậu nghĩ lại xem trước đấy có gặp vấn đề ở đâu không? Đâu thể tự dưng mà lại thành ra như vậy được?”

Huy im lặng, nếu nói có chuyện thì chỉ có bóng ma tối hôm qua mà thôi. Nhưng trời thấy còn thương, anh đâu có qua lại chỗ mồ mả gì, quanh nhà không có đám ma, cười đùa cợt nhả về ma quỷ lại càng không.

Thấy Huy thần người, lão Hàn kiếm chuyện nói cho anh đỡ sợ: “Mà đứa nhỏ hồi sáng đâu? Người nhà cậu đón về trước rồi sao mà tôi không thấy?”

Huy không hiểu ra sao: “Đứa nhỏ nào chú?”

“Đứa nhỏ sáng nay theo cậu lên văn phòng ấy? Tôi tưởng họ hàng gì của cậu? Con trai, nhìn vóc người chừng hơn mười tuổi gì đó, tôi già cả mắt mờ thấy không rõ mặt, chỉ nhớ là trắng lắm.”

Mặt Huy hết trắng rồi xanh: “Sáng… sáng nay cháu đi một… một mình mà?” Thứ lão Hàn tả không phải chính là bóng ma tối hôm qua anh gặp sao?

Lúc này thì đến cậu bảo vệ kia cũng thấy gai người, chẳng lẽ cả Huy cả lão Hàn đều lên cơn cùng nhau hay sao? Đúng là gặp ma thật rồi! Ba người đàn ông ngồi cứng đờ trong phòng nghe tiếng gió rít. Mấy chuyện tâm linh này, bình thường nghe kể thì có thể cười xòa, nhưng đến lúc tự mình gặp thì chỉ có khóc.

Được một lúc, lão Hàn thấy đã quá nửa đêm, lại nhìn Huy vẫn còn run cầm cập thì dám chắc là anh chẳng dám về nhà một mình. Lão bảo anh ở lại chỗ này một đêm, đằng nào phòng trực cũng đủ rộng, ngủ đông người cũng đỡ sợ. Huy gật đầu ngay lập tức, cảm ơn lão Hàn và cậu bảo vệ trẻ tên Nam kia xong thì cuộn người trên giường đơn, chẳng mấy chốc đã thiếp đi.

Chắc vì quá mệt mỏi nên Huy không ngủ say được mà cứ có cảm giác lâng lâng, đầu óc lúc tỉnh lúc mê, càng ngủ càng mệt. Không biết qua bao lâu, Huy nghe có người gọi tên mình.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc