Ngoéo Tay

Chương 5

Trước Sau

break

Anh cố kéo mí mắt nặng trịch lên, tưởng lão Hàn gọi có chuyện gì.

Trong phòng không một bóng người, nhưng bên ngoài cánh cửa khép hờ có bóng một người đàn ông mặc đồ bảo vệ đứng vẫy tay. Huy ngồi dậy đi theo người đó như bị thôi miên, còn không hỏi là người ta dẫn mình đi đâu. Người đó dẫn anh đi cầu thang bộ, đi mãi đi mãi, cứ lên rồi xuống, Huy thấy chân đã mỏi nhừ nhưng không dừng lại được.

Lạ cái là hai người đi mà anh chỉ nghe được có tiếng bước chân của một mình mình. Huy thấy trống ngực mình đập ‘thịch!’ một cái, tự dưng như tỉnh táo lại, lúc này anh mới thấy rõ cái người đi phía trước mình không phải là lão Hàn hay Nam. Người đó to con, vạm vỡ, trên cánh tay có một vết sẹo dài ngoằn ngoèo chạy dọc từ khuỷu tay xuống tận mu bàn tay.

Huy nuốt nước bọt, nhìn người phía trước bay là đà lên cầu thang. Đúng là bay, hai ống quần tây màu đen cách mặt đất cả tấc! Bất chợt người đó dừng lại, Huy cũng dừng theo. Cách một cái chiếu nghỉ, Huy thấy ông ta quay đầu lại, cằm gác xuống lưng, hai mắt trắng dã nhìn chòng chọc vào mình.

Chớp mắt một cái, ông ta xuất hiện giữa các bậc thang, gần như vậy rồi mà Huy vẫn không nhìn rõ mặt ông ta được, cứ mờ mờ ảo ảo. Chớp cái nữa, ông ta tới chiếu nghỉ. Huy nghĩ mình sắp chết tới nơi rồi thì đột nhiên cả người bị kéo giật ra sau. Anh lăn xuống cầu thang, đầu óc choáng váng, nằm bẹp dưới đất không bò dậy nổi.

Tiếng bước chân rầm rập vang lên trong lối thoát hiểm, lão Hàn và Nam cầm đèn pin chạy như bay đến chỗ anh. Lúc được họ đỡ lên, Huy mới thấy cả người ê ẩm.

“Chú…”

“Suỵt! Đi ngay!” Lão Hàn không để anh nói hết câu đã gằn giọng cắt ngang, sau đó cùng Nam lôi Huy về phòng bảo vệ.

Về đến nơi, cả ba nhũn ra như con chi chi. Lão Hàn bật tất cả đèn có trong phòng lên rồi rót nước nóng, ba người chia nhau uống, thoáng cái đã hết bình. Nam thì ngồi rúm ró trên giường, mặt cắt không còn hột máu. Thấy cậu ta nhìn chằm chằm mình, Huy vừa xoa cánh tay đau nhức vừa hỏi: “Làm sao?”

Miệng Nam mở ra khép vào như con cá mắc cạn nhưng không nói được gì. Lão Hàn chỉ vào tay Huy: “Kìa.”

Huy cúi đầu, tim suýt ngừng đập khi thấy một dấu tay trẻ con màu đỏ đến phát tím in hằn trên cổ tay trái, ướt át, dính cả bèo lá nhớp nháp. Anh vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, rửa đến lột cả mảng da mà cái dấu đó vẫn không mờ đi chút nào, nửa người bên trái còn lạnh cóng.

Lão Hàn hỏi vọng từ bên ngoài: “Nửa đêm nửa hôm cậu vào lối thoát hiểm làm gì?”

Huy đi ra lắc đầu: “Cháu cũng không biết. Lúc nãy tỉnh lại không thấy chú với Nam, tưởng hai người đi tuần, sau đó có người mặc đồ bảo vệ vẫy tay với cháu. Thế là cháu cứ thế đi theo người ta.”

Rồi anh tả người bảo vệ đó lại, nhưng càng nghe thì mặt lão Hàn càng tái. Chờ anh nói xong, lão run giọng khẳng định đó là lão Thao, người bảo vệ cũ từng làm ở đây trước khi Huy vào công ty. Lão Thao không vợ không con, ở lại chỗ này còn nhiều hơn ở nhà. Hôm ấy lão Thao đang đi tuần trên lối thoát hiểm thì đột nhiên lên cơn đau tim, nhưng lúc ấy chỉ có một mình, lại nửa đêm về sáng nên không kêu được ai. Tới hôm sau, người ta phát hiện ra thì lão Thao đã lạnh cứng từ khi nào rồi. Từ đó, công ty mới bắt bảo vệ trực ca đêm phải có hai người, hơn nữa lúc nào cũng phải đi cùng nhau.

Huy xoa mặt, thế quái nào mà từ hôm qua tới giờ ma cỏ cứ tới tấp, rằm tháng bảy thì đã qua từ lâu. Còn đang nghĩ lung tung thì Nam đã nói tiếp: “Mà tôi với chú Hàn có đi đâu đâu…”

Thấy Huy không hiểu, lão Hàn thở dài giải thích sao họ lại tìm được anh. Hóa ra cả lão và Nam đều ngủ say trong phòng cả, không hiểu sao đột nhiên cả hai lại giật mình tỉnh cùng một lúc, cảm giác như bị người ta lay dậy. Mở mắt ra thì thấy Huy đã biến mất từ lúc nào, Nam còn tưởng anh đã về nhà, nhưng lão Hàn lại thấy không đúng lắm.

Tối hôm qua trông Huy sợ như sắp vãi cả linh hồn ra tới nơi mà lại dám một mình đi về lúc này? Chẳng lẽ có chuyện gấp gì đến nỗi không chờ được đến sáng mai để nói với họ một câu? Thế là lão vào phòng giám sát xem camera, tìm một hồi thì thấy Huy đang lên lên xuống xuống chỗ cầu thang bộ đoạn từ tầng ba lên tầng bốn, mặt mũi thất thần như bị mộng du.

“Nghĩ lại thì, lúc trước lão Thao đúng là mất ở đấy…”

Cả ba rùng mình. Nam tiếp lời, kể họ tới đó thì thấy tự dưng Huy đứng đực lại, cả người run bần bật. Vốn lão Hàn còn dặn Nam đừng gọi Huy, sợ người đang mộng du bị giật mình tỉnh lại thì mất hồn mất vía, nào ngờ vừa tới nơi thì đã thấy anh ngã ngửa ra phía sau, cùng lúc đó một cái bóng màu trắng nhỏ gầy thoáng qua bên cạnh anh. Họ xúm lại xem đoạn băng đó thì càng chắc chắn là Huy không tự ngã mà là bị kéo, cánh tay trái giật ra sau trước rồi người mới ngả theo, bình thường chẳng ai ngã kiểu đó cả.

Ba người đàn ông ngồi im như thế đến sáng, đèn đóm không dám tắt, đến đi vệ sinh cũng cố nhịn. Tới lúc nắng chiếu vào trong, tiếng người qua lại đã ầm ầm thì họ mới dám thả lỏng, Nam còn bật ra một tiếng khóc nho nhỏ, lúc này thì cậu ta chẳng còn dám cười chuyện Huy gặp ma nữa.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc