Huy gật đầu chào ông cụ bảo vệ. Lão Hàn bỏ ấm chè đặc mới nấu xuống, đang định chào lại thì Huy đã đi mất hút, đằng sau còn bám theo một cái bóng mờ mờ trông như đứa trẻ con chừng trên dưới mười tuổi. Lão xoa cặp kính lão vào áo, nghĩ thầm sao hôm nay cậu Huy lại dắt cả trẻ con lên công ty thế không biết.
Lão không để ý trên sàn có hai hàng dấu chân kì lạ, một dấu giày tây của Huy, một dấu khác là bàn chân trần nhỏ chỉ bằng một nửa, dính đầy lá bèo đã nát rữa. Chỉ thoáng chốc, dấu chân nhỏ đã biến mất, chỉ để lại mấy vết xanh đen bẩn thỉu như rêu mọc trong góc tường.
Trên văn phòng, dự án đang trong giai đoạn chạy nước rút nên tất cả mọi người đều cắm đầu cắm cổ làm việc, ai cũng trông nhợt nhạt tái mét như vừa gặp ma nên vẻ ngoài của Huy chẳng khiến ai thấy kì lạ cả. Một buổi sáng trôi qua bình yên, Huy còn không có thời gian để thở chứ đừng nói nhớ tới bóng ma hôm qua.
Buổi trưa, anh shipper ruột của công ty mang đồ ăn lên. Tới chỗ Huy, anh ta ngước đầu nhìn lên trên rồi lại ngó nghiêng xung quanh, thấy lạ nên Huy hỏi: “Sao thế?”
Anh ta gãi đầu cười: “Dạ không, em chỉ thắc mắc văn phòng mình mới đổi đầu gió điều hòa sang chỗ anh hay sao mà lạnh thế?”
Huy khó hiểu nhìn anh ta, đang yên đang lành làm thế làm gì? Lại nói anh ngồi đây từ sáng tới giờ có thấy gió máy lạnh lẽo gì đâu? Huy hỏi đồng nghiệp đi ngang qua: “Này, chỗ tao lạnh lắm à?”
Người đó xích tới chỗ Huy đứng một lúc rồi lại dịch ra ngoài, làm đi làm lại hai, ba lần thì gật đầu: “Đúng là chỗ mày lạnh hơn hẳn, chắc gần cửa sổ với ở trong góc nên vậy.”
Huy hơi giật mình khi nghe thấy từ ‘cửa sổ’ nhưng không lộ ra mặt, anh nhìn anh chàng shipper nhún vai, ý bảo ‘chắc vậy đó’. Anh ta gật gù, dù gì cũng chỉ là câu chuyện phiếm, nhưng cảm giác lạnh lẽo, gai gai rờn rợn thấm vào tận trong cốt tủy này khiến anh ta thấy có hơi quen quen mà không nhớ ra mình từng gặp ở đâu. Mãi cho tới khi ra đường anh ta mới nhớ lại, cái lạnh khi nãy bên cạnh Huy giống hệt cái lạnh lúc bốc mộ các cụ dưới quê.
Huy không biết anh chàng shipper hoảng sợ thế nào, vẫn cặm cụi làm việc của mình. Hôm nay anh không phàn nàn chuyện sếp bắt tăng ca nữa, nói thật là anh hơi sợ việc về nhà, nhưng ngủ lại công ty thì không ổn. Hơn nữa, nhỡ cái thứ kia không tìm thấy anh lại chuyển sang cha mẹ anh thì… Lại nói, biết đâu hôm qua chỉ là ảo giác thì sao, Huy biết mình đang tự lừa dối bản thân nhưng vẫn ôm một tia hi vọng là mình bị khùng chứ không phải gặp ma.
Huy về cuối, cả tầng chỉ còn lại một mình anh. Đèn hành lang hỏng mấy hôm nay không ai sửa, tối đen và sâu hun hút. Cảm giác như có nước lõng bõng dưới đế giày làm Huy cau mày. Tiếng bước chân của chính anh vang vọng càng khiến không gian xung quanh tĩnh lặng hơn.
Vốn dĩ Huy chẳng có cảm giác gì với ma cỏ, nhưng hôm nay, những hình ảnh từ các bộ phim kinh dị, những mẩu chuyện về người khuất mặt mà anh còn chẳng nhớ nghe được từ đâu cứ quẩn quanh trong đầu. Huy bắt đầu toát mồ hôi, cố hết sức bình sinh để không co giò chạy.
Lúc chờ thang máy, anh còn không dám nhìn vào cửa vì sợ nó sẽ phản chiếu ra thứ gì đó khác thường. Đèn trong thang máy có màu vàng, bình thường nhìn rất ấm áp nhưng đêm nay trông lại vàng vọt, tăm tối đến kì lạ. Huy ấn nút, thấy tay mình đã ướt sũng mồ hôi lạnh từ khi nào.
Chợt thang máy dừng lại, hai cánh cửa kim loại chậm rãi mở sang hai bên. Huy liếc lên bảng điều khiển, mới đi xuống một tầng, chắc có ai cũng tăng ca muộn như anh. Nhưng cửa đã mở hết cỡ mà chẳng có ai vào cả, Huy vươn đầu nhìn ra ngoài, cả tầng này cũng tắt đèn tối om, văn phòng hai bên đều đã khóa cửa cả.
Mặt Huy tái xanh, cuống quýt ấn nút đóng cửa thang máy. Anh ôm chặt cái ca táp vào lòng, vái lạy đủ các vị thần thánh mà mình nhớ được tên. Cái hộp kim loại lạnh lẽo lại lừ đừ trượt xuống, nhưng vừa xuống được thêm một tầng nữa thì nó lại khựng lại.
Huy nhìn cửa thang máy từ từ mở ra, lại nhìn hành lang vắng tanh vắng ngắt trước mặt mà tưởng chừng sắp ngất. Anh rúm người vào một góc, đầu cúi gằm, cảm thấy cổ họng thắt lại vì hoảng sợ.
Đột ngột tiếng còi chói tai rít lên làm Huy giật nảy cả mình. Thang máy báo quá tải… Anh vừa nhận ra điều này thì chân tay đã nhũn nhão cả ra. Cả thang có mỗi một mình anh, quá tải thế nào được? Cửa thang máy vẫn cố chấp mở rộng, còi vẫn rít lên ầm ầm. Được một lúc, tiếng còi biến mất, cửa thang máy lại đóng vào như thể lúc nãy chỉ là lỗi hệ thống.
Nhưng Huy chắc chắn đó không phải lỗi hay trục trặc gì hết, anh cảm nhận được không gian chật hẹp trong này không chỉ có mỗi mình anh. Anh thấy bức bối khó thở như những lần phải chen chúc trong thang máy đông nghịt người, nhưng xung quanh lại lạnh ngắt chứ không nóng bức như bình thường.
Huy nhận thức được rất rõ, có ‘thứ gì đó’ đang ở xung quanh mình, ‘thứ gì đó’ mà người trần mắt thịt không nhìn thấy được. Tiếng xì xầm như có đám đông nói chuyện bắt dầu chảy vào tai Huy, rõ ràng biết là có người đang nói nhưng lại không nghe rõ họ đang nói gì, âm thanh lùng bùng như bị chặn lại qua một bức màn dày.
Thang máy vẫn hoạt động như bình thường, xuống mỗi tầng lại mở ra đóng vào một lần như đón khách. Huy ngồi co một góc, đầu óc trống rỗng, mặt mũi xanh mét, không dám cử động một đầu ngón tay nào cả.
Một bàn tay đặt lên vai Huy, anh gào lên rồi ngã ngồi xuống sàn thang máy. Anh nhắm chặt mắt, vung loạn cái cặp táp đang ôm trong lòng như vũ khí, giấy tờ bút thước bay tá lả.