“Làm sao thế Huy? Cái gì nghe ‘xoảng’ một cái thế?”
Huy quay lại, mặt mũi vẫn tái dại. Cha mẹ anh đứng ngoài phòng, hẳn là nghe thấy tiếng đổ vỡ nên lên xem.
Anh cố nặn ra một nụ cười: “Dạ không sao, con đi đóng cửa sổ rồi… rồi con tuột tay làm vỡ cái cốc.”
Cha mẹ anh gật gù, dặn anh đi ngủ sớm rồi quay đi, rõ ràng là không nhìn hay nghe thấy bất cứ thứ gì bất thường cả. Huy đứng một lúc rồi rón rén tới gần cửa sổ, cái bóng ghê rợn lúc nãy không thấy đâu nữa, chó mèo hoang dưới đường cũng bốc hơi sạch sẽ, gió tạnh mưa ngừng từ lúc nào.
Huy đóng vội hai cánh cửa, cài then hạ chốt cẩn thận, quét qua mấy mảnh thủy tinh dưới sàn rồi chui vào chăn trùm kín đầu. Anh nằm co rúm, thỉnh thoảng lại có cảm giác bàn tay lúc nãy luồn vào chăn tóm chân mình. Không biết qua bao lâu, Huy mệt mỏi thiếp đi, bên tai loáng thoáng có tiếng người nói gì đó không nghe rõ, chỉ nhớ tên mình được lặp đi lặp lại.
Sáng hôm sau, anh thức dậy trong tình trạng bơ phờ mỏi mệt. Những hình ảnh quái dị đêm qua hiện lên trong đầu, Huy nằm một lúc mới dám chui ra khỏi chăn. Bảy rưỡi sáng nhưng trời vẫn mưa lâm thâm, trông âm u tăm tối đến nghẹt thở. Anh chần chừ một lúc, cuối cùng vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, sau đó đi thẳng xuống nhà, không dám liếc về phía cửa sổ một cái nào.
Trên bàn đã bày sẵn mấy bát bún bốc hơi nghi ngút, Huy vừa ngồi vào bàn đã nghe mẹ nói: “Sao trông tái nhợt thế kia? Ốm à? Hay xin nghỉ một hôm đi con, tiền kiếm thế nào cũng không hết được, chỉ có sức khỏe là của mình thôi con ạ.”
“Dạ không, công việc hơi vướng xíu thôi ạ. Chờ dự án kết thúc là con nghỉ ngơi liền, mấy bữa nữa thôi, mẹ đừng lo.”
Bà Quế còn định nói gì thêm thì ông Khánh đã hắng giọng: “Được rồi, sức nó nó biết, bà cứ để nó làm. Đàn ông con trai sức dài vai rộng, khó khăn mệt mỏi một tí đã bàn lùi là thế nào? Bà nấu thêm cho nó mấy món tấm bổ còn tốt hơn.”
Bà thở dài, không cãi nữa mà đứng dậy lấy thêm cho Huy cốc sữa. Bà vừa xuống bếp thì ông Khánh đã nhìn anh: “Nhưng mẹ con nói cũng không sai đâu, sức mình mình giữ, cố quá rồi lại ốm ra đấy, đến lúc đấy ai chăm? Ba với mẹ con cũng già rồi, giá mà có ai người ta…”
Huy vừa nghe đã biết cha mình lại nói tới chuyện hẹn hò cưới xin. Anh ong cả đầu, cúi xuống lùa vội bát bún nóng rồi chạy đi làm, đến sữa bà Quế mang ra cũng không kịp uống ngụm nào.
Ông Khánh nhìn bóng thằng con mình chạy trối chết mà lắc đầu thở dài, đời thuở nhà ai đã gần ba mươi tuổi đầu mà vẫn không dắt được cô nào về. Nếu không phải hồi trước nó từng yêu qua vài ba cô thì ông bà tưởng Huy ‘tím’ cũng nên.
Huy ngáp ngắn ngáp dài suốt quãng đường đến công ty, giấc ngủ chập chờn tối hôm qua càng khiến anh thấy mệt hơn. Không biết có phải ảo giác hay không mà đôi lúc Huy cảm thấy như có ai đang nhìn chằm chằm mình, nhưng quay đầu lại thì chỉ thấy cả một xe buýt đầy người uể oải vì phải đi làm đi học.
Lúc xuống xe, Huy thoáng thấy cái bóng phản chiếu của một cậu bé trắng bệch sát sau lưng. Anh giật mình quay phắt lại khiến người phụ nữ dắt cậu nhóc mặc áo sơ mi trắng đi đằng sau cũng giật mình theo. Huy gãi đầu cười xin lỗi rồi vội vàng chạy vào cửa công ty, thầm mắng bản thân thần hồn nát thần tính, cho dù có ma đi chăng nữa thì làm sao nó dám đi khơi khơi ngoài đường giữa buổi sáng thế này được.