Huy lê bước ra cổng công ty dưới màn mưa tầm tã. Đã quá mười một giờ đêm, tầm này thì chuyến xe buýt cuối cùng cũng đã hết. Anh cau có nhìn chung quanh tìm xe ôm, trong bụng thầm chửi rủa gã sếp nết hãm chuyên giao việc cuối giờ làm. Điện thoại thì hết pin, ví thì chỉ còn vài tờ bạc lẻ không đủ gọi taxi, xe máy hỏng mấy hôm nay chưa mang đi sửa được. Đúng là trong cái rủi còn có cái xui!
Lúc về nhà đã gần mười hai giờ, cha mẹ đã đi ngủ cả, Huy rón rén bước trong căn nhà tối đen, sợ làm họ tỉnh giấc. Anh tắm rửa qua loa rồi lên giường, mũi nghèn nghẹt và cổ họng đau như gai đâm, mấy ngày hôm nay Huy cứ thấy gai gai dọc sống lưng, có lẽ là bị cảm.
Trong giấc ngủ chập chờn, Huy nghe như có ai gọi tên mình, tiếng gọi mờ ảo lúc gần lúc xa, vang vọng như đến từ nơi nào đó trống rỗng và rộng lớn lắm. Mồ hôi lạnh thấm ướt áo, Huy nhíu chặt mày, cảm giác có những ngón tay nhỏ chạm vào tay mình. Những ngón tay ấy lạnh lẽo, ướt sũng, thoang thoảng mùi tanh của ao tù nước đọng.
Huy bật dậy, thở phì phò như vừa chạy mấy chục cây số, cảm giác còn mệt hơn lúc chưa ngủ. Gió lạnh thổi qua cửa sổ làm anh rùng mình, tiếng kẽo kẹt của khung cửa gỗ cũ kĩ làm anh thấy rờn rợn. Huy nhìn cánh cửa sơn màu xanh đã bạc màu mà ngẩn người.
“Quái nhỉ? Lúc nãy về mình có mở cửa sổ à?”
Huy gãi đầu bước xuống giường. Vừa đặt chân xuống sàn, anh giật nảy mình. Sàn đá lạnh ngắt, lõm bõm nước, lợn gợn những thứ màu xanh đen nhão nhoét bẩn thỉu, nhìn thoáng qua giống lá cây, bèo tấm rữa nát vì ngâm lâu trong nước. Chẳng lẽ nhà bị dột?
Huy dụi mắt, nhìn kĩ lại thì lại chẳng thấy vũng nước nào hết, chỉ có vài miếng lá khô rải rác từ bệ cửa sổ tới sát giường, hẳn là bị gió thổi vào. Anh lắc đầu, nghĩ hẳn là mấy hôm nay mình tăng ca liên tục, mệt mỏi quá nên mới gặp ảo giác.
Cánh cửa sổ vẫn kêu cọt kẹt, thúc giục anh mau chóng ra đóng lại. Bên ngoài lặng ngắt như tờ, chẳng có ai qua lại, đến cả chó mèo hoang cũng không có một mống. Ánh đèn cao áp chiếu xuống con đường bê tông đầy ổ voi ổ gà và tiếng mưa rơi tí tách càng khiến không gian im ắng hơn.
Huy bật điện thoại, mới ba giờ sáng, đúng là thời điểm mà mọi người ngủ say nhất. Không hiểu sao Huy lại nghĩ tới câu ba giờ sáng là khung giờ của ma quỷ, nếu đột ngột thức dậy vào lúc này là có người âm đang nhìn chằm chằm vào mình, ba hồn bảy phách nhận thấy được nên mới báo động khiến cơ thể tự động tỉnh lại.
Anh bật cười, rồi lại ngậm miệng ngay lập tức, cơn rờn rợn đeo bám anh mấy ngày nay lại chạy dọc sống lưng. Huy lắc mạnh đầu, hai tay vươn ra ngoài khung sắt với lấy cánh cửa mở rộng. Cửa sổ hôm nay nặng đến kì lạ, anh nghiến chặt răng mà vẫn không kéo nó vào nổi, mọi khi trời mưa cửa ngấm nước cũng đâu nặng tới mức này cơ chứ?
Huy chửi thề một tiếng, hoàn toàn tỉnh táo, tới khi gần như đu cả người lên tường mới dần khép được cửa lại. Bỗng nhiên anh thoáng thấy thứ gì đó màu trắng vướng dưới cửa, ngay dưới tay mình. Huy nhìn kĩ lại rồi bật ngửa ra sau, mặt tái mét.
Đó là một bàn tay, một bàn tay trắng bệch, nho nhỏ như tay trẻ con. Nó bám chặt vào rìa cửa cổ, thảo nào lại nặng như vậy, hóa ra là bị nó kéo ngược cánh cửa ra ngoài. Nhưng nửa đêm về sáng, trời lại mưa to gió lớn, đứa con nít nào lại chạy ra đây chọc phá anh cơ chứ?
Hơn nữa, Huy nuốt nước bọt, phòng ngủ của anh ở tầng ba, bên ngoài lại không có ban công mà là một mặt tường trơn, đến người lớn còn không leo lên được huống nữa là trẻ con!
Huy ngồi cứng người dưới đất, nhìn chằm chằm bàn tay đang nhỏ nước tong tỏng bên ngoài, muốn chạy nhưng lại không cử động nổi. Rồi bàn tay ấy biến mất, anh mới chỉ chớp mắt một cái mà đã không thấy nó đâu nữa, hai cánh cửa sổ vẫn lắc lư trong gió.
Phải mất một lúc Huy mới hoàn hồn. Anh lập cập bò dậy, định bụng chạy ngay xuống phòng cha mẹ ở tầng dưới, nhưng chân lại cứ bước thẳng về phía cửa sổ. Ở đó chẳng có gì, không có bàn tay bàn chân trắng ởn nào cả.
Huy vừa lầm bầm niệm Phật vừa đóng cửa lại, cửa nhẹ bỗng, cứ như cảm giác nặng trịch vừa rồi chỉ là ảo giác. Nhưng anh còn chưa kịp thở phào thì hai cánh cửa đã bị giật tung, một cái bóng lơ lửng sát ngay ngoài tường. Thoáng cái nó đã áp đến gần, gương mặt bủng beo phù nề nhìn không ra ngũ quan dí sát vào mặt anh, mùi thịt thối xen lẫn mùi nước tanh xộc vào mũi Huy.
Da thịt nó động đậy, chỗ hẳn là miệng kéo cao như đang cười, phần lợi đỏ đen rữa nát lộ cả chân răng nhe ra, nước mủ xanh vàng đặc sệt nhỏ giọt trên bên cửa sổ.
“Huy… Huy… Huy…”
Huy đờ đẫn nhìn nó vươn cánh tay về phía mình, nước mắt nước mũi chảy ra lúc nào không biết. Đầu óc anh trống rỗng, không nhấc nổi chân lên để chạy. Đột nhiên tiếng chó sủa mèo rít ầm ĩ vang lên khắp phố, chó hoang mèo hoang từ đâu chạy đến cả bầy, lố nhố dưới lòng đường, trên mái nhà, những con mắt xanh mơn mởn trong đêm dán chặt vào cái bóng trước mặt Huy.
Như có một luồng điện đánh vào người, Huy giật lùi về phía sau va cả vào bàn. Cốc thủy tinh rơi xuống sàn vỡ tan.