Dù đã trang điểm kỹ lưỡng, Dư Mộc vẫn mang nét non nớt; cả khí chất trên người đều như đang nói rằng cô chưa thành niên.
Cô khựng lại một thoáng vì ánh mắt ấy rồi lắc đầu: “Đủ tuổi rồi.”
Sợ y không tin, cô móc thẻ căn cước, che phần thông tin khác, chỉ để y thấy ảnh và năm sinh: “Hôm nay vừa tròn mười tám.”
Người đàn ông khẽ “Ừm” một tiếng, giọng trầm khàn, đuôi âm nhếch nhẹ mang theo sự quyến rũ của đàn ông trưởng thành: “Tôi không ngủ với trẻ con.”
Dư Mộc lập tức có cảm giác mình vừa bị xem thường, mới bực bội hỏi:
“Anh thấy tôi không có kinh nghiệm nên chơi không thoải mái sao?”
Nhìn bộ dạng không cam chịu của cô, người đàn ông chỉ cười khẽ. Nụ cười ấy như thể y vừa nhìn thấy một món đồ chơi thú vị, ánh mắt hơi nhướng lên: “Cô sẽ không sợ tôi làm gì đó với cô sao?”
Dư Mộc cau mày, vẻ khó hiểu: “Không phải chỉ là lên giường thôi ư? Anh tình, tôi nguyện, chuyện này tôi cũng chẳng thấy mình thiệt hại gì.”
Tần Phục khẽ nhíu mày. Cô gái này… suy nghĩ rõ ràng chẳng giống người bình thường. Nhưng khi bắt gặp đôi mắt đen long lanh, sáng rực hưng phấn như dã thú đã khóa chặt con mồi, trong lòng y lại bất giác dấy lên một ý muốn làm gì đó với cô, là một ý nghĩ vốn dĩ không nằm trong dự tính.
Không muốn nhìn thêm ánh mắt ấy nữa, y giơ tay tháo mũ lưỡi trai khỏi đầu mình, rồi đội thẳng lên đầu cô. Vành mũ trùm xuống che gần hết tầm mắt thiếu nữ, ngón trỏ y khẽ bẻ vành xuống rồi trầm giọng nói: “Đi với tôi.”
Cô cảm thấy kiểu tóc vừa chỉnh chu của mình bị y làm cho rối tung lên, có chút khó chịu. Nhưng nhận ra y đã bắt đầu để ý đến mình, sự bực bội kia nhanh chóng biến mất. Cô cầm chiếc mũ trong tay rồi bước theo sau.
Tần Phục sải bước dài, chẳng hề có ý giảm tốc độ chờ cô. Dư Mộc vốn không quen đi giày cao gót phải lật đật bám theo, xuống bậc thang còn suýt ngã.
Y lập tức xoay lại đỡ lấy cô, rồi cụp mắt nhìn đôi giày: “Không vừa chân lắm nhỉ.”
Chưa kịp phản ứng, cô đã nghe y ra lệnh: “Ôm cho chắc vào.”
Dư Mộc còn chưa hiểu, thân thể đã bị nhấc bổng. Sợ đến mức cô theo bản năng vòng tay ôm chặt cổ y.
“Anh làm gì thế?” Bị bế mà chẳng hề báo trước, cô lại bắt đầu bực mình.
Tần Phục điềm nhiên, ôm cô không chút khó nhọc bước thẳng ra phố: “Nếu phải bước theo nhịp của cô, đợi đến khách sạn thì trời đã sáng luôn rồi.”
Dư Mộc mím môi, im lặng.
Giờ này, con phố quán bar là lúc đông người nhất. Dưới ánh đèn vàng mờ, có kẻ hôn nhau giữa đường, có kẻ say xỉn gây náo, cũng có những ánh mắt tò mò hướng về họ.
Tần Phục vẫn ôm cô thẳng lưng bước đi như thể đang sải bước trên sàn catwalk.
Ngửa đầu nhìn y, thấy đôi mắt xanh lam và mái tóc ngắn nâu hơi xoăn, cô hỏi: “Anh là con lai à?”
“Ừ.”
Bảo sao…
Nhìn bản thân bị y ôm gọn trong ngực, Dư Mộc mới nhận ra, dù cô cao gần 1m7 nhưng đứng trước vóc dáng của y thì vẫn như con chim nhỏ nép vào người.
“Anh cao lắm nhỉ?”
“1m92.”
Những câu hỏi không ảnh hưởng gì, y đều trả lời thản nhiên.
“Cao quá…”” Cô khẽ lẩm bẩm.