Từ vòng tay ôm, cô cảm nhận rõ ngoài chiều cao, thân hình của y ẩn dưới lớp áo thun trắng cũng vô cùng săn chắc.
Không kiềm được, Dư Mộc đưa tay sờ nhẹ lên ngực y. Cơ ngực căng cứng, rắn rỏi bởi sức ôm cô.
Tần Phục khựng bước, cúi xuống nhìn cô. Trong mắt y, sắc xanh xám phủ một làn sương lạnh, xa cách mà sâu thẳm.
Cô tròn mắt, vô tội nhìn lại rồi khẽ mỉm cười như muốn xin một chút dung túng.
Y đưa cô vào khách sạn hạng sang gần quán bar nhất, không hề đặt cô xuống suốt cả chặng đường, bế thẳng lên phòng.
Tầng cao nhất, căn phòng áp mái với cửa sổ sát đất cho tầm nhìn bao quát toàn cảnh phố quán bar. Y đặt cô xuống rồi đi thẳng vào phòng tắm. Dư Mộc chỉ có thể đứng chân trần bên cửa sổ, ngắm những ánh đèn bên dưới.
Khi y bước ra, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, từng giọt nước lăn theo cơ bắp, xuôi dọc theo đường nhân ngư, biến mất vào nơi mép khăn.
Bên dưới lớp vải ẩm, mơ hồ lộ ra hình khối nặng trĩu.
Dư Mộc nhìn chăm chú một lúc, bỗng cảm thấy… mình vừa nhặt được bảo vật.
Dư Mộc nhìn đến mức trắng trợn, chỉ thiếu điều viết thẳng lên mặt bốn chữ: *tôi đang nhìn thân dưới của anh đấy*.
Ánh mắt ấy khiến Tần Phục có phần không tự nhiên, y khẽ nghiêng người, cúi xuống lấy một chai nước khoáng từ tủ lạnh nhỏ rồi mở nắp uống một ngụm.
“Muốn tắm không?” Y hỏi.
Rồi như nghĩ đến thói quen sạch sẽ của mình, nếu đối phương chưa tắm thì e là khó mà ăn nổi, y lại nói thêm: “Đi rửa đi.”
Dư Mộc nhận lấy chiếc áo choàng tắm, ung dung bước vào phòng tắm.
Phòng tắm trong phòng ngủ chính dùng kính mờ, hơi nước bốc lên, mơ hồ che khuất cảnh xuân bên trong, chỉ lộ bóng dáng mờ ảo.
Tần Phục không ngồi chờ ngoài phòng khách mà tựa vào chiếc sô pha nhỏ trong phòng ngủ. Vì thế khi Dư Mộc tắm xong, quấn áo choàng bước ra, ánh mắt hai người liền chạm nhau.
“Lại đây.” Y tựa lưng thả lỏng, hai chân mở rộng rồi giơ tay ngoắc cô.
Dư Mộc bước lại, bị y kéo cổ tay, ngồi nghiêng trên đùi y.
Vốn dĩ cả hai đến khách sạn đã mang mục đích rõ ràng. Một tay y ôm lấy vai cô, tay còn lại trực tiếp vén áo choàng, xoa trọn bầu ngực mềm mại.
Đầy đặn đến mức bàn tay y không thể nắm gọn, thịt ngực tràn ra giữa kẽ tay. Lực tay của y không nhẹ nên khiến cô hơi đau, khẽ hít một hơi.
Y nhấc mắt nhìn, bàn tay mới giảm lực, cúi xuống khẽ ngửi hương sữa tắm trên da cô, nhận ra là nó cùng loại với mùi hương trên người mình.
“Giờ hối hận thì không kịp đâu.” Y nói.
Dư Mộc dần chìm trong kɧoáı ©ảʍ, cảm giác này hoàn toàn khác với khi tự mình vuốt ve. Bàn tay đàn ông như chứa thứ ma lực đặc biệt, từ ngực lan ra toàn thân, tê rần và ngọt ngào.
“Ưm… tôi sẽ không hối hận.”’ Cô khẽ rên.
Cô còn cảm nhận được nơi mông mình đang đè lên một thứ cứng rắn, không cần nghĩ cũng biết là gì.
Tần Phục xoa nắn ngực cô một hồi rồi thẳng tay cởi bỏ áo choàng.
Cơ thể trắng nõn, thon thả của cô gái vừa tròn mười tám hoàn toàn phơi bày trước mắt y.
Y đổi tư thế, bắt cô quỳ nửa trên sô pha, hai tay chống lên vai y, cúi xuống nhìn bàn tay y vươn đến nơi nhạy cảm.