Nghiệt Hải

Chương 6

Trước Sau

break

Về việc Tống Ngộ Ninh thích nữ sinh kia, hắn không muốn nhiều lời, Ngôn Miểu cũng không dò hỏi tới cùng.
Chỉ là vừa nhớ tới cậu em trai ưu tú của mình cũng sẽ phải chịu loại cảm giác thất tình đau thương này, Ngôn Miểu lại có chút khó tiếp thu.
Lý trí nói cho cô biết người ta dựa vào cái gì mà phải thích em trai cô, nhưng về mặt tình cảm cô lại không nhịn được mà muốn mắng chửi một câu "Em trai chị tốt như vậy cưng còn không thích có phải muốn lên trời làm tiên nữ hay không?"
Tống Ngộ Ninh phải trở lại trường, bình thường đều là hắn tự mình bắt xe đi nhưng lần này vì thấy hắn đang thất tình mà có chút đáng thương, Ngôn Miểu liền cố ý lái xe đưa hắn đi.
Trước khi xuống xe, Tống Ngộ Ninh còn cố ý dặn dò một lần: "Đừng đi quán Bar, nếu chị còn say giống như tối hôm qua vừa hạ sức khỏe lại còn nguy hiểm nữa, chị có nghe hay không?"
Có đôi khi Ngôn Miểu cảm thấy bộ dáng lại nhải của Tống Ngộ Ninh giống mẹ cô như đúc, thực sự không giống với những lời mà người cùng độ tuổi hắn sẽ nói. Nhưng lơi hắn nói cũng là sự thật, cho nên cô cũng dứt khoát đáp ứng, ai ngờ còn chưa quá hai giờ sau cô đã lại tự vả mặt chính mình.Ngôn Miểu ngồi trên ghế sô pha trong quán Bar, nhìn Nhiễm Thanh đang chửi mắng được gần nửa giờ tâm trạng mới hòa hoãn hơn một chút. Lúc này Ngôn Miểu mới mở miệng: "Mắng đủ rồi?"
“Không đủ.” Nhiễm Thanh hung hăng rót nửa ly rượu, “Mẹ nó, không đáng.”
“Biết không đáng còn tức giận thành như vậy?”
Nhiễm Thanh là một ŧıểυ thuyết gia, công việc mỗi ngày chính là ở nhà viết ŧıểυ thuyết trên mạng, bao nhiêu năm trôi qua cũng bị mắng không ít. Tuy rằng tính tình Nhiễm Thanh có phần nóng nảy, nhưng Ngôn Miểu cũng chưa bao giờ quan tâm đến chuyện này. Nhưng không phải vì vậy mà cô có thể bình tĩnh đến mức cái gì cũng không thèm quan tâm.
"Đây không phải lần đầu tiên.""Lần đầu có người dám nguyền rủa cả nhà tớ như vậy. Lúc trước nhiều người mắng tớ như thế tớ có nói gì không? Không thích thì cũng đừng xem, ai buộc bọn họ xem làm gì? Một hai phải khiến mình tức tối, hùng hùng hổ hổ mà đòi hỏi thăm cả nhà người ta, cậu nói thử xem, rốt cuộc ai mới là kẻ ngốc hả?"
Nhiễm Thanh lại uống thêm một cốc rượu: "Người nhà tớ chính là điểm giới hạn cuối cùng, cậu không biết đâu, khi nhìn đến mấy tin nhắn đó, tớ đã phải cố gắng nén giận, một đám người chỉ dám ngồi sau mà hình mà làm anh hùng bàn phím, bọn họ mà dám đứng trước mặt lão nương nói những lời đó, lão nương đảm bảo chỉ cần một tát liền cho tất cả nát mặt."
Lấy tính tình này của Nhiễm Thanh, Ngôn Miểu đảm bảo Nhiễm Thanh hoàn toàn có thể làm ra loại sự tình này.. Bổ não một chút về trường hợp kia, Ngôn Miểu lại đột nhiên cảm thấy có điểm quen thuộc.
Nhiễm Thanh nói người nha cô ấy chính là điểm mấu chốt, còn đối với cô mà nói không phải cũng như vậy hay sao?
Cô còn nhớ buổi chiều mười một năm trước, hình ảnh cô trong mắt giáo viên vẫn là một nữ sinh ngoan ngoãn lễ phép vậy mà lại dám hùng hổ đứng trước người mẹ mình, trong tay cầm dao gọt hoa quả hưởng thẳng về phía bạn học, thậm chí còn đặt cả đầu lưỡi dao lên yết hầu người đó, dùng thanh âm khiên tất cả mọi người đều có thể nghe được:
"Mày dám đụng vào mẹ tao, tao liền giết chết mày. Hiện tại tao chỉ là vị thành niên, dùng mấy năm ngồi tù để đổi lấy cái mạng chó của mày, vẫn đáng giá."
Hiện tại nhớ lại lời cô nói lúc đó giống như trong phim, nhưng lúc đó cô thực sự dám xông tới, ở trong lòng cô, không có bất kì thứ gì hay bất kì ai quan trọng hơn người nhà của mình.
Cũng bắt đầu từ khi đó mà một Ngôn Miểu mười bảy tuổi luôn vô ưu vô lo đã bắt đầu trưởng thành, bắt đầu biết gánh vác trách nhiệm trong nhà, tận tâm bảo vệ Tống Ngộ Ninh - cậu nhóc đáng thương trở thành cô nhi chỉ sau một đêm.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc