Nghiệt Hải

Chương 7

Trước Sau

break

“ Còn ngẩn người làm gì vậy? Mau... mau ngồi sang bên cạnh một chút, đừng chắn màn ảnh.”

Những suy nghĩ miên man bị lời Nhiễm Thanh nói kéo lại, nhìn người vừa rồi còn chửi ầm lên lúc này lại có thể nhàn hạ thoải mái mà chụp ảnh bình rượu trên bàn, Ngôn Miểu nhịn không được kéo kéo khóe miệng: “Cậu không có việc gì đi?”

“Một lần cuối cùng.” Nhiễm Thanh nhìn về phía cô, giơ di động lên "Nếu hắn ta tới gặp tớ xin lỗi, vậy liền hoà hảo một chút, tớ cũng có thể coi như không có chuyện gì. Còn nếu không á, từ nay tớ viết bộ nào liền sẽ cho bộ đấy thành thái giám." (drop giữa đường)

Haizz, hóa ra rủ cô đi uống nước không hoàn toàn là vì bị mắng, mà là một âm mưu.

Ngôn Miểu bất đắc dĩ cười cười, đưa tay về phía cô ây: “Để tớ xem.”

Nhiễm Thanh đưa điện thoại cho cô, trên giao diện là dòng trạng thái mới đăng , hình ảnh cố ý làm mờ nhưng có thể thấy rõ đó là bàn rượu, câu từ bài đăng khó hiểu và mắc lỗi chính tả, giống như nói lắp sau khi say nhưng quầy bar vẫn được định vị rõ ràng.

"Hai người quen biết nhau như vậy, có chắc là hắn ta không nhìn ra được mưu mẹo này của cậu không?"

"Mặc kệ hắn có nhìn thấy hay không, dù sao tớ cũng chỉ quan tâm kết quả."

Ngôn Miểu cười cười, muốn xem có phản hồi hay không, lại vừa vặn nhìn thấy một bài đăng mới trên dòng trạng thái của Phó Vân Lãng - bài đăng gồm chín bức ảnh cưới.

Cô và Phó Vân Lãng đã xóa nhau từ lâu, nhưng cô không ngờ lại gặp nhau trong vòng bạn bè của Nhiễm Thanh một cách tình cờ như vậy. Nhiễm Thanh, nhảy người qua, nhìn thấy cảnh này liền giật lấy điện thoại: "Khoan! Cái gì vậy? Tớ đã xóa hắn ta rồi mà"

"Không cần thiết, chúng ta đâu có nhỏ mọn đến mức nhất định phải xóa bạn bè đi đâu." Dù sao thì ba người bọn họ cũng học cùng khoa khi còn học đại học, ngoại trừ mối quan hệ giữa Ngôn Miểu và Phó Vân Lãng, Nhiễm Thanh cũng biết hắn ta.

Nhiễm Thanh trầm ngâm nhìn Ngôn Miểu, sau đó rót cho cô một ly rượu: “Nào, vừa rồi cậu uống với tớ, bây giờ để tớ uống ly nay cùng cậu."

Tối hôm qua cô đã uống say một lần, những nỗi niềm trong lòng cũng đã trút xong, tâm tình bây giờ của Ngôn Miểu cũng không tệ. Nhưng dù sao thì hai người bọn cô cũng đã đến đây rồi, uống một chút cũng không sao.

Hai người không đến nơi quá náo nhiệt, chỉ là một nơi bình thường, từ đầu đến cuối không có ai quấy rầy họ. Khi cả hai đang uống rượu, đột nhiên một người đàn ông cao gầy ngồi xuống bên cạnh Nhiễm Thanh.

Thấy rõ người kia là ai, Ngôn Miểu không khỏi cười thầm, lén đá vào chân Nhiễm Thanh ở dưới gầm bàn. Cô ấy lại thắng cược, cho dù bọn họ có chia tay, thì hắn ta vẫn sẽ lo lắng cho cô ấy.

Cũng là một mối quan hệ bắt đầu từ năm thứ hai đại học, nhưng làm sao hai người họ lại có thể hạnh phúc như vậy?

Đôi vợ chồng trẻ khăng khăng đòi đưa Ngôn Miểu về, mặc dù Ngôn Miểu vẫn còn tỉnh táo nhưng thân thể có chút mất kiểm soát nên cô chỉ có thể đồng ý, khi ra khỏi quán bar, họ thấy Tống Ngộ Ninh đang đứng bên cạnh xe để chờ cô.

Nhiễm Thanh cười lớn một tiếng: “Aizz, tớ quên cậu còn có một đứa em trai.”

Sau khi cháo tạm biệt hai người bọn họ, Ngôn Miểu chậm rãi đi về phía Tống Ngộ Ninh: “Sao vậy? Sao cậu lại đến đây?"

Vừa hứa với cậu sẽ không uống rượu nữa, vậy mà bây giờ đã bị bắt quả tang, cô thật sự có chút áy náy.

"Ảnh chị Nhiễm Thanh chụp có hình của chị." Trong đêm tối, không thể nhìn rõ vẻ mặt của Tống Ngộ Ninh, nhưng trong giọng điệu của cậu ta không có tức giận.

"Thật sao?" Nghiêm Miểu tò mò lấy điện thoại ra xem, đúng là trên bức ảnh có chụp được tay trái của cô, nhưng cô ấy thậm chí còn không chụp được đồng hồ đeo tay, vậy mà cậu ta lại có thể nhận ra người trong ảnh là cô.

"Tâm trang của cố ấy không tốt, chị ra ngoài cùng cô ấy giải sầu một chút." Ngôn Miểu cười nịnh nọt.

Tống Vân Ninh thở dài rồi từ từ mở rộng vòng tay về phía cô.

Ngôn Miểu nhất thời không hiểu ra ý của hắn: “Cậu muốn làm gì vậy?”

“Tôi biết tâm trạng của chị không vui, cho chị dựa vào đấy!"

Ngôn Miểu giả vờ thâm trầm không nhịn được cười, giơ tay định đánh hắn, nhưng cô lại loạng choạng lao thẳng vào người hắn.

Tống Ngộ Ninh đỡ lấy thân thể cô, dùng hai tay nâng cô đứng vững: "Đây mà gọi là buông tay sao? Lời chị nói không đáng tin chút nào cả."

"Chị uống rượu không phải vì hắn ta." Ngôn Miểu bĩu môi, đột nhiên nghiêm túc nhìn hắn "Bạch tuộc nhỏ, vừa rồi khi chị ở bên trong quán bar, nhớ tới rất nhiều chuyện."

Cô coi hắn là người thân nhất, phản ứng bản năng của cô là muốn tâm sự với hắn, nhưng vừa nghĩ đến hắn chỉ đau lòng hơn cô, cô lập tức dừng lại, "Đi thôi, về nhà."

Cô tránh khỏi vòng tay của hắn, nhưng hắn ta bất ngờ kéo cô vào lòng, vòng tay qua vai, rồi vòng qua sau lưng cô, ôm thật chặt.

"Tôi cho chị mượn tiền, hoặc chị cho tôi mượn tiền."
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc