Nghiệt Hải

Chương 4

Trước Sau

break

Không phải Ngôn Miểu chưa từng mộng xuân, đối tượng trong mơ cũng lung tung rối loạn, người nào cũng có. Nhưng mặc kệ những giấc mộng trước kia thế nào, thì khi đối mặt với thân thể cao lớn cùng đủ lại cọ xát với Tống Ngộ Ninh , thật đúng là lần đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời cô.
Hơn nữa giấc mộng kia còn quá mức kiều diễm, quá mức rõ ràng. Ngay cả khi tỉnh lại từ trong mộng cô vẫn có thể nhớ rõ ràng những hình ảnh đó.
Vì thế ngày hôm sau khi hai người chạm mặt, Ngôn Miểu không khỏi có phần không được tự nhiên.
Một bên cô tự nói với chính mình kia chỉ là giấc mộng, chỉ cần quên đi là được, một bên khác lại nhịn không được mà nhớ tới những cảnh tượng kia. Hắn ôn nhu hôn môi cô, liếʍ hút đỉnh anh đào rồi hung hăng tiến vào cơ thể cô.
Không được, không được, không thể nghĩ nữa. Càng nghĩ cô càng cảm thấy mình còn không bằng cầm thú.
Thấy cô đột nhiên lắc đầu, Tống Ngộ Ninh hỏi: "Chị đã ngủ đến gần giữa trưa rồi, còn đau đầu sao?"
Ngôn Miểu tức khắc hoàn hồn, nhìn chằm chằm hắn vài giây, hơi cúi đầu: "Ừm, có chút."
Hiện tại cô không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, đặc biệt là đôi mắt kia... Rõ ràng trong đôi mắt ấy vẫn thuần tịnh, vẫn thanh triệt như vậy, nhưng trong đầu cô lại hiện lên cặp mắt tràn đầy tìиɧ ɖu͙© trong mộng kia, đôi mắt ấy cháy bỏng đến mức có thể đem cả người cô hòa tan vào trong đó.
Tống Ngộ Ninh đứng dậy lấy thuốc cho cô, lại đổ một ly nước ấm đặt trước mặt Ngôn Miểu: "Ai bảo chị uống nhiều như vậy làm gì?"
Ngữ khí hắn có chút nghiêm túc, xem ra là tức giận không ít, rốt cuộc tối hôm qua lúc ở quán bar hắn đã nhiều lần cản cô, kêu cô đừng uống nữa nhưng cô lại không nghe.
Ngôn Miểu tự biết đuối lí nên cũng không cãi lại, chỉ nhanh chóng uống thuốc rồi tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm trưa.
An tĩnh một lúc lâu, Tống Ngộ Ninh đột nhiên nói: “Về sau ra ngoài, mặc kệ đi chỗ nào, nhớ kêu tôi đi cùng, tôi sẽ bảo vệ chị.”
Ngôn Miểu đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lại cười rộ lên: “Một thằng nhóc như cậu thì nói cái gì mà bảo vệ chị?"
"Tôi đã không phải trẻ con nữa rồi, đã thành niên, là một người đàn ông."
Nhìn vẻ mặt nghiêm trang của hắn Ngôn Miểu cũng lười cùng hắn tranh luận. "Được thôi, được thôi là đàn ông, có thể bảo vệ chị của cậu rồi, về sau có cậu là vệ sĩ, mặc kệ là đi đâu, chị đều sẽ gọi cậu đi cùng. Như vậy đã được chưa?"
Loại thái độ làm cho có lệ này của Ngôn Miểu khiến Tống Ngộ Ninh không khỏi nhíu mày: "Chị có biết tối hôm qua chị uống say đến mức suýt nữa bị người ta chiếm tiện nghi hay không? Còn có tên háo sắc muốn lừa chị đi cùng hắn."
Cái này đúng thật là Ngôn Miểu không nhớ rõ, lúc ấy quán bar loạn như vậy, đầu óc cô lại choáng váng, người khác nói gì, làm gì cô đều không thể nhớ rõ.Biết bản thân đã chọc giận ŧıểυ tổ tông trước mạt này, Ngôn Miểu chỉ có thể cười cười lấy lòng hắn: "Không phải vì chị biết có cậu ở đố hay sao? Chị biết cậu nhất định sẽ bảo vệ chị, mới dám uống nhiều như vậy, nếu là thường ngày chị chỉ dám uống một chút."
Lời này cũng không phải nói dối, tuy rằng cô thường cùng bạn bè ra vào quán bar, nhưng lại rất ít khi uống, lầm này nếu không phải vì đột nhiên gặp lại Phó Vân Lãng cô cũng sẽ không để mình uống say đến như vậy.
Nhìn thấy cảm xúc trong ánh mắt cô đã biến hóa, Tống Ngộ Ninh thở dài một tiếng: "Không phải chị đã sớm buông bỏ rồi sao?"
Đúng vậy, đã sớm buông xuống. Đoạn tình cảm kia, người kia cô đã không muốn để ý từ lâu, chỉ là vẫn còn có chút không cam lòng mà thôi.
Không cam lòng vì hai người đã từng yêu nhau như vậy lại đi đến kết cục này. Không cam lòng vì cuộc sống của chính mình vậy mà cô lại không thể làm chủ được.
Ăn cơm trưa xong, Tống Ngộ Ninh đứng dậy thu thập bát đũa, Ngôn Miểu nhìn chằm chằm thân hình hắn đến phát ngốc, tầm mắt lại có chút không chịu khống chế mà rơi xuống phía dưới. Mặc dù Tống Ngộ Ninh đang mặc một bộ quần áo ở nhà rộng thúng thình vẫn có thể mơ hồ nhìn ra nơi nào đó nổi lên hình dạng.
Trong đầu lại không tự chủ được mà hiện ra hình ảnh trong giấc mộng tối qua, cô duỗi tay sờ soạng nơi đó, mà vật kia của hắn cũng bắt đầu chôn sâu vào trong thân thể cô.
CMN! Đầu ngón tay hung hăng cấu vào mu bàn tay kia, cô lặng lẽ hít sâu một hơi, một giọng nói ở trong lòng nói cho cô biết không thể đáng khinh như vậy. Tống Ngộ Ninh là em trai cùng huyết thống với cô, cô không thể khống chế chính mình có loại suy nghĩ kia còn chưa tính, sao còn có thể không ngừng nhớ lại được cơ chứ?"
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc