Nghiệt Hải

Chương 3

Trước Sau

break

Nhưng mà nói xong câu “Chị không sao” chưa được mấy tiếng, Ngôn Miểu liền phải vả mặt chính mình.
Vừa mở mắt liền nhìn thấy bóng người cao lớn trước mặt, cô xoa xoa đầu để tan đi cảm giác đau đớn: "Đây là đâu?"
Cô nhớ rõ mình cùng Diệp Ngưng và Giản An đi quán Bar, trong quán Bar vốn vô cùng ồn ào náo nhiệt, tại sao lúc này lại an tĩnh như vậy?
"Chị đang ở trên xe, mau xuống đi, về đến nhà rồi."
Trước mắt vẫn là một mảnh mơ hồ, cô căn bản không thấy rõ được người kia, nhưng âm thanh quen thuộc ấy, hình như là Tống Ngộ Ninh.
“ —— Á !” Cô duỗi tay chỉ vào người đang đứng ở ngoài cửa xe, nhìn hắn một lúc lâu. Cô bỗng nhiên cười ra tiếng: "Chị... nghĩ ra rồi, cậu mới lấy bằng lái, có thể... cậu thành niên rồi, còn có thể đi quán Bar..."
Kỳ thật trong đầu cô cũng có chút thanh tỉnh, tư duy không bị đứt đoạn hoàn toàn. Chỉ là đầu quá đau, mí mắt cũng nặng, cảm giác khi nói chuyện không rõ ràng, làm cái gì cũng thấy rất mất sức.
Sau đó cô nghe thấy cậu ta thở dài một tiếng, rồi toàn bộ thân người cô cũng bắt đầu di chuyển, hẳn là bị hắn ôm lên.
“Bạch tuộc nhỏ.” Mơ hồ không rõ mà nỉ non một câu, cả người cô vô lực, dứt khoát nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Mơ mơ màng màng tỉnh lại lần nữa, dường như cô đang ở trên giường. Có người giúp cô cởi giày, cởi áo khoác, chỉnh lại tư thế nằm của cô một lần nữa.
Không bao lâu sau, trên mặt có cảm giác được chà lau, mềm mại, ướt lạnh, dính sát vào da mặt nóng bỏng của cô, khiến cô thoải mái hừ nhẹ ra tiếng.
Lại sau đó nữa, chiếc khăn ướt kia liền được đặt lên trên trán, đồng thời đôi bàn tay mang theo hơi lạnh đặt lên hai má chậm rãi vuốt ve, so với vừa rồi còn thoải mái hơn rất nhiều.
Cô duỗi tay bắt lấy, vừa lòng mà cười cười: “Thật thoải mái.”
Chỉ là cảm giác thân thể vẫn rất nóng, cô nâng một tay khác kéo kéo cổ áo: "Chỗ này cũng muốn... cởi, được không?"
Cô rất muốn cởi cái cúc áo kia ra nhưng lại không biết phải làm thế nào, chỉ có thể cạy mở lung tung, một lúc sau trên ngực cũng xuất hiện cảm giác mát lạnh, cô còn muốn tiếp tục cởi nhưng tay lại bị nắm lại: "Đừng lộn xộn."
Là giọng Tống Ngộ Ninh sao?
Cô muốn mở mắt để thấy rõ ràng ai đang nói chuyện nhưng mí mắt vẫn cứ nặng nề không cách nào mở được. Ngôn Miểu chỉ có thể làm nũng theo bản năng: "Chị nóng..."
Trong thân thể như có một ngọn lửa, đem toàn thân cô đốt cháy từ trong ra ngoài, trên da cùng lục phủ đều nóng rực, vô cùng khó chịu.
Vươn đầu lưỡi liếʍ láp bờ môi đã có chút khô nứt, cô vẫn tiếp tục ủy khuất: "Nóng quá..."
Bàn tay đang đặt trước ngực rốt cuộc cũng bị buông ra, cô lập tức tiếp tục lôi kéo cổ áo: "Cởi ra..."
Lời vừa dứt, như có đồ vật gì đó dừng trên môi cô, vừa mềm, vừa ẩm ướt nhưng một chút cũng không mát mẻ.
Ngôn Miểu có chút kháng cự, muốn mở miệng kêu hắn đổi đồ vật nào đó mát lạnh hơn nhưng cô vừa mở miệng ra, vật kia liền nhân cơ hội mà chui vào, giống như một chú rắn nhỏ đang chậm rãi di chuyển trong miệng cô, từng chút một cuốn lấy đầu lưỡi, nhẹ nhàng va chạm.
Có chút ngứa, có chút nóng, lại có một loại cảm giác thoải mái không nói lên lời, toàn thân cô cũng bắt đầu mềm xuống. Cô mơ hồ không rõ đây là cảm giác gì, theo bản năng câu lấy đồ vật mềm mại đang quấy loạn trong miệng cô, chủ động liếʍ mυ"ŧ, khẽ cắn.
Thân thể giống như càng nóng, hơn nữa cùng cảm giác nóng vừa rồi không giống nhau, lần này mang theo một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Mớ hỗn độn trong đầu dần được khôi phục bằng một tia thanh tỉnh, cảm nhận được sự tê dại cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong miệng, Ngôn Miểu mới rốt cuộc ý thức hiện tại cô đang cùng người khác hôn môi.
Là cô uống say, lên giường cùng người khác?
Không đúng, vừa rồi rõ ràng cô còn nghe được giọng của Tống Ngộ Ninh.
Bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn gương mặt người kia gần trong gang tấc, đại não cô trong nháy mắt trở nên trống rỗng, sửng sốt một lúc mới miễn cưỡng hồi thần.
Cô đang hôn Tống Ngộ Ninh? Cô cùng em trai mình hôn môi?
Quá hoang đường, thật đáng sợ, cô vậy mà lại ham muốn tới mức độ này, cả trong mộng cũng không tha cho em trai mình.
Đem đôi mắt vốn đã vô lực một lần nữa nhắm lại, không màng cánh môi vẫn đang bị người liếʍ mυ"ŧ, cô hung hăng cắn lên môi của mình.
Tựa như không có sức lực gì, cũng không thấy một chút đau đớn, nhưng cảm giác môi lưỡi quấn quýt kia vẫn không cách nào rời đi.
Quả nhiên, cô đang mơ.Mơ mơ hồ hồ mà nằm trên giường một lúc lâu, Ngôn Miểu mới gian nan mở hai mắt nhìn bốn phía xung quanh mình. Đây đúng là phòng của cô, đèn cũng chưa tắt, bên cạnh cũng không có người nào khác.

Rũ mắt nhìn nửa người trên, chăn chỉ che đến eo, cổ áo sơ mi đã bị kéo ra từ lâu, lộ ra phần lớn nội y cùng nhũ thịt, thậm chí từ góc độ của cô mà nhìn còn có thể thấy được đỉnh anh đào hồng nhuận.
Ngôn Miểu vẫn luôn biết tửu lượng của cô không cao, nhưng sau khi uống say lại tự cởi áo của mình thậm chí còn mộng xuân thì đúng là lần đầu tiên. Hơn nữa đối tượng trong mộng còn là Tống Ngộ Ninh.
Cảm thấy thực sự rất hoang đường, trong đầu cô lúc này không khỏi hiện lên một màn kia.
Lông mi hắn rất dài, cái mũi cao, làn da không tính là quá trắng nhưng cảm xúc khi sờ vào đặc biệt tốt, miệng cùng đầu lưỡi cũng thực mềm, hôn đến mức khiến cô thoải mái không ngừng. Nếu hắn không phải là em trai cô, cô nhất định muốn giấc mộng xuân đó tiếp tục đến sáng.
Đầu vẫn rất đau, mí mắt nặng nề lại nhanh chóng khép lại lần nữa. Cô duỗi tay sờ soạng chỗ công tắc để tắt đèn, cứ như vậy trong đầu lại hiện lên một bãi biển cát trắng.
Mặt trời chói chang treo trên đỉnh đầu, cô bị phơi nắng mà cả người nóng lên, muốn tránh lại không có chỗ để tránh, chỉ có thể lặn xuống nước biển.
Kỳ quái chính là, mặc dù thời tiết nóng bức như thế nhưng nước biển lại đặc biệt mát lạnh, bao lấy da thịt của cô. Sảng khoái đến mức khiến cô không thể không nhỏ giọng rêи ɾỉ.
Khắp bờ cát chỉ có một mình cô, quần áo dính ở trên người khiến Ngôn Miểu cảm thấy không thoải mái, cô vươn tay muốn cởi nhưng lại có một đôi tay khác nhanh hơn, kéo bộ quần áo vốn đã ướt sẫm của cô xuống.
Cô ngơ ngác nhìn Tống Ngộ Ninh đang xuất hiện trước mắt. Rõ ràng hắn là em trai cô, nhưng thân thể cô lại không hề kháng cự, tùy ý để hắn đem cả người cô cởi đến trần như nhộng.
"Bạch tuộc." Cô mở miệng gọi biệt danh của hắn, nhưng lại không thể phát ra bất kì âm thanh gì, hắn dường như cũng không thể nghe được lời cô nói, chạm lên gương mặt cô, chậm rãi hôn.
Vẫn là cảm xúc ướt át, mềm mại quen thuộc ấy. Tất cả chỉ cô sự ôn nhu, chậm rãi liếʍ mυ"ŧ nhưng lại khiến ham muốn sâu trong thân thể cô bùng cháy. Cô không màng tất cả, dán môi mình lên môi hắn.
Nước biển làm quần áo hắn bị ướt. Cô cúi đầu liền có thể thấy được vật đang nổi lên giữa háng kia, như bị điều gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô vươn tay sờ đến nơi đó, lập tức khiến hắn rùng mình một trận.
Vì thế hắn không nói lời nào, bế cô khỏi bãi cát, tiến đến phía sau tảng đá ngầm. Một tay hắn không ngừng cởi quần áo, một tay khác vẫn đặt bên người cô, chậm rãi ôm hôn, từ đôi môi đến cần cổ rồi di chuyển xuống xương quai xanh, xuống ngực, sau đó để lại dấu vết màu đỏ ở nơi ấy.
“Bạch tuộc.” Cô giống như xin hắn buông tha, nhưng vẫn không thể phát ra thanh âm. Hắn cũng không có ý định dừng lại, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ đỉnh nhũ run rẩy kia. Đột nhiên hắn há miệng ngậm lấy, dùng sức liếʍ hút.
Cô ngửa đầu, không tiếng động rêи ɾỉ, ở dưới thân hắn không ngừng vặn vẹo rồi theo bản năng mà giương chân, dùng nơi đùi non mềm mại cọ xát eo hắn.
Cô không thấy rõ nơi đó của hắn trông như thế nào, nhưng cảm giác vô cùng cứng rắn, rất thô, rất dài, đặt ở nơi cửa động không ngừng ma sát khiến toàn thân cô run rẩy liên tục, mỗi lúc một thêm ướt át.
Khi cô sắp cao trào hắn lại đem cả người cô nâng lên, đôi mắt hắn che kín tìиɧ ɖu͙©, gắt gao nhìn chằm chằm cô, ngay sau đó eo hắn di chuyển, đâm vào thật sâu.
kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, Ngôn Miểu hét lên một tiếng, bỗng chốc mở mắt ra, nhưng mà trước mắt một mảnh đen tối, căn bản không có bờ cát cùng đá ngầm.
Cô nặng nề thở dốc vài cái, vươn tay vào trong chăn, nơi đó đã ướt đẫm, dính nhớp.
Vậy mà cô lại...
Nghĩ đến giấc mộng không thể tưởng tượng được kia, cô lại ảo não, đấm mạnh vào đầu. Mơ thấy ai không mơ, vì sao lại là Tống Ngộ Ninh kia chứ?
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc