Ăn sáng xong, hai người cùng nhau ra ngoài...
Ngôn Miểu đáp ứng cùng bạn tốt Diệp Ngưng đi xem lễ phục kết hôn. Chồng sắp cưới của Diệp Ngưng là quân nhân, còn đang ở Tây Tạng làm nhiệm vụ nên không thể trở về. Mà dáng người Tống Ngộ Ninh cùng chồng sắp cưới của Diệp Ngưng không sai biệt lắm liền bị cô lôi theo giúp thử đồ.
“Xong đời rồi, em trai cậu mặc bộ đồ đó còn đẹp trai hơn chồng mình nữa, mình bắt đầu ghét bỏ tên đàn ông kia rồi."
“Mình không ngại anh chàng quân nhân nhà cậu nha, nếu cậu mà gả cho em trai mình, còn phải gọi mình một tiếng chị đấy."
Cùng Diệp Ngưng cười nói một hồi, Ngôn Miểu cũng nhịn không được mà nhìn sang Tống Ngộ Ninh vài lần.
Tên nhóc này chưa từng mặc loại quần áo nghiêm túc như vậy. Tuy rằng trên gương mặt tuấn tú kia còn chút ngây ngô, có chút không phù hợp với loại trang phục thành thục như này nhưng dáng người hắn lại cao lớn, vô cùng bắt mắt.
“Đẹp trai không?” Tống Ngộ Ninh đắc ý mà nhướng mày nhìn cô, rõ ràng là vì được Diệp Ngưng khen vài câu mà cái đuôi cũng bắt đầu vểnh lên.
“Thêm mười năm nữa nhất định càng đẹp trai hơn.” Ngôn Miểu không chút khách khí mà nhéo mặt hắn.“Nhóc con không thích hợp mặc tây trang.”
Tống Ngộ Ninh vẻ mặt không vui: "Đã qua mười tám tuổi lâu rồi, ai còn là nhóc con nữa?”"Cùng một đám bà cô gần ba chục tuổi đứng ở chỗ này, chẳng lẽ còn không phải nhóc con à?" Giản An ý vị thâm trường mà nhìn hắn: "Cậu cho rằng đủ mười tám tuổi đã là đàn ông rồi hay sao? Em trai à, hiện tại cậu vẫn chỉ được tính là một tên nhóc mà thôi."
Nghe hiểu ý tứ trong lời nói đó, mặt Tống Ngộ Ninh đỏ lên, quay đầu nhìn Ngôn Miểu.
Ngôn Miểu cười cười, đưa tay véo eo Giản An, Giản An bĩu môi, lại nhìn Tống Ngộ Ninh ngoắc tay: "Bạch tuộc nhỏ, lại đây, thử bộ này xem."
Tống Ngộ Ninh gục đầu xuống: “Có thể đừng gọi cái biệt danh này nữa không? Khó nghe quá."
“Ngôn Miểu có thể gọi, thì sao bọn tôi lại không được chứ?"
“Các cô cùng chị ấy không giống nhau.” Tống Ngộ Ninh nói thầm, đi đến bên cạnh Giản An, cầm lấy bộ âu phục trên tay cô ấy rồi đi vào phòng thử đồ.
giản An ngồi xuống bên cạnh Ngôn Miểu, liên tục thở dài: "Muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn thân hình có thân hình, lại còn là học bá, tương lai có thể còn trở thành pháp y. Nghe thôi đã thấy tiền đồ sáng lạng. Chỉ tiếc mình sinh sớm hơn cậu ta mấy năm nếu không đã có thể thành cặp rồi. Mình gả cho em trai cậu, cậu gả cho anh trai mình..."
Nhận được ánh mắt cảnh cáo của Ngôn Miểu, Giản An lập tức ngừng đề tài, tiếp tục thở dài: "Thật sự quá đáng tiếc. Bạch tuộc nhỏ tốt như vậy, aizz..."
Nhìn bộ dáng đấm ngực tiếc hận của Giản An, Ngôn Miểu thấp giọng cười cười, nhưng không khỏi nghĩ đến một vấn đề: "Sau này bạn gái Tống Ngộ Ninh sẽ là kiểu người gì? Sau khi có bạn gái hắn sẽ như thế nào?"
Cô không phải kiểu người kén cá chọn canh, nhưng cậu em trai kia của cô xác thực quá mức ưu tú. Nhiều lúc cô còn cảm thấy trên đời này không có một người con gái nào có thể xứng đôi với hắn. Mỗi lần tưởng tượng hắn cũng sẽ có bạn gái rồi kết hôn, trong lòng cô lại có chút luyến tiếc.
Củ cải trắng cô một tay nuôi lớn, chung quy lại vẫn sẽ bị người khác ủi đi thôi...
Đi dạo phố đến gần giờ cơm trưa. Khi thang cuốn đi qua một gian hàng trang phục nam, Ngôn Miểu đột nhiên gọi mọi người lại, kéo tay Tống Ngộ Ninh đi qua đó: "Cái áo gió kia nhìn đẹp đó."
Cô đã sớm hình thành thói quen chọn quần áo cho hắn, cũng chưa hỏi ý kiến Tống Ngộ Ninh đã quay sang nhân viên nói: "Bộ đồ màu xanh mà Ma-nơ-canh đang mặc đó, phiền cô lấy giúp tôi size cho người cao 1m85."Nhân viên liếc nhìn Tống Ngộ Ninh một cái, mỉm cười nói: "Có lẽ size đó không được đâu ạ. Bạn trai chị khả năng cao 1m90."
Không đợi Ngôn Miểu trả lời, Giản An cùng Diệp Ngưng đi sau cô đã phì cười. Ngôn Miểu cũng không nhịn cười được: "Vậy thì lấy Size cho 1m90 đi. Có điều, đây là em trai tôi, không phải bạn trai."
Nhân viên xấu hổ, nói xin lỗi. Tống Ngộ Ninh lẩm bẩm nói: "Gọi bạn trai thì cứ để người ta gọi bạn trai chị đi. Chị còn vạch trần làm gì để tôi phải mất mặt?"
"Chỉ là nhân viên nói ngọt nên mới gọi cậu là bạn trai chị." Ngôn Miểu duỗi tay chỉ chỉ mặt mình “Nếu mà là người khác á, nói không chừng còn cho rằng chị là mẹ kế của cậu."
“Điều đó chứng minh bọn họ bị mù.” Rất nhanh sau đó, nhân viên đã mang quần áo tới. Tống Ngộ Ninh trộm liếc giá cả trên nhãn treo, nói: "Khó coi quá, tôi không muốn mặc."
Ngôn Miểu đã quá hiểu hắn, không nói một lời liền cởi áo khoác của Tống Ngộ Ninh ra: "Mau đi thử đi, chúng ta còn phải đi ăn trưa nữa đấy."
Cô biết chất lượng cùng giá cả trang phục của cửa hàng này. Về cơ bản thường là hai đến ba ngàn một bộ. Với mức tiền lương hiện tại của cô muốn mua thường xuyên là không có khả năng, ngẫu nhiên tiêu phí vài lần cũng có thể tạo thành chút gánh nặng kinh tế.
Tống Ngộ Ninh có chiều cao như người mẫu, không có món đồ nào mà hắn không thể mặc. Đi vòng quanh hắn đánh giá một lần, Ngôn Miểu hài lòng gật đầu: "Lấy cái này đi."
Cô căn bản không cần hỏi ý kiến hắn. Dù sao cô cũng rất hiểu gu thẩm mĩ của hắn. Mỗi lần chọn quần áo cho Tống Ngộ Ninh hắn đều rất thích, điều duy nhất khiến hắn băn khoăn cũng chỉ có thể là giá cả.
Nhưng từ nhỏ đến lớn Ngôn Miểu vẫn luôn giữ thói quen đem những thứ tốt dành cho hắn.
"Hai ngàn sáu trăm tám mươi, cậu đúng là cô chị gái tuyệt vời." Từ khi rời khỏi cửa hàng, Giản An liền bắt đầu nhắc mãi: " Lần trước nhìn trúng cái áo khoác kia chỉ có hai ngàn đã không muốn bỏ tiền mua. Hiện tại giá cao như vậy lại chịu bỏ tiền, không biết đến khi nào anh trai mình mới có loại đãi ngộ như vậy a, đợi đến lúc đó dù mình đang nằm mơ cũng có thể bật cười mà tỉnh dậy."
"Áo khoác gì?" Tống Ngộ Ninh nhìn Giản An, lại đem ánh mắt rơi trên mặt Ngôn Miểu “Sao chị lại không mua cho mình?"
Ngôn Miểu lắc đầu nhún vai: “Tủ đồ của con gái có để thế nào cũng không hết, vẫn là mua đồ cho cậu có lợi hơn. Mua một bộ như vậy là đủ cho cậu mặc đến khi tốt nghiệp đại học."
Thấy hắn vẫn mang bộ dáng ủy khuất, cô chạy đến vỗ vỗ vai hắn: "Cảm động phát khóc rồi sao? Vậy thì phải nhớ kỹ tấm lòng yêu thương của chị cậu. Chờ sau khi cậu kiếm được tiền thì trả lại cho chị cũng được."
Phía sau khu mua sắm còn một cửa hàng lễ phục. Mấy người ăn cơm trưa xong lại tiếp tục đi giúp Diệp Ngưng chọn váy cưới. Tống Ngộ Ninh cũng ở bên trong đi dạo một vòng, chỉ vào ma nơ canh ở gần cửa: "Bộ kia đẹp đấy. Chị thấy sao?"
Bộ váy mà hắn nói chính là bộ được đặt ở vị trí trung tâm, Ngôn Miểu đương nhiên đã thấy từ lâu, nhưng bộ váy này lại được thiết kế hở vai mà Diệp Ngưng lại chính là kiểu vai rộng ngực lớn, chỉ sợ đến khi mặc vào sẽ có vẻ thô tráng.
Thấy cô lắc đầu, Tống Ngộ Ninh nói: “ Ý tôi là, bộ kia thích hợp với chị.”
Ngôn Miểu sửng sốt một chút, lại “phốc” mà cười ra tiếng. Không nói đến kiểu dáng này có thích hợp hay không mà căn bản là hiện tại cô không muốn suy xét đến chuyện kết hôn thì biết đến bao giờ mới có duyên được mặc váy cưới kia chứ?
Nghĩ vậy, cô bỗng nhiên quay đầu nhìn Tống Ngộ Ninh: “Sao cậu giống mẹ chị thế hả? Ý cậu là, không, thẳng thắn mà nói là cậu muốn khuyên chị kết hôn?"
Tống Ngộ Ninh liên tục lắc đầu: “Tôi đương nhiên không muốn chị kết hôn.”
Ngôn Miểu hiểu rõ, vỗ vỗ vai hắn: “Yên tâm, kể cả sau khi kết hôn chị vẫn là chị cậu, sao có thể mặc kệ cậu được?" Tống Ngộ Ninh đi theo bên người cô đến tận bây giờ, từ nhỏ hắn đã dính lấy cô, có khi tưởng tượng sau này hắn sẽ có bạn gái rồi kết hôn cô đã cảm thấy không vui. Chỉ sợ đối với chuyện cô kết hôn trong tương lai, hắn càng khó chịu hơn.
“Tôi không phải nói ý đó…” Tống Ngộ Ninh yên lặng nhìn cô, dừng một chút, lại gục đầu xuống: “Hừ, tôi biết rồi.”
Vì để tiện đi dạo phố, Ngôn Miểu đi giày đế bằng, Diệp Ngưng chọn trang phục phù dâu cho cô khá dài nên Ngôn Miểu chỉ có thể nhờ Giản An đem giày cao gót đổi cho cô. Số giày có chút lớn, cô đi không vừa, lúc đứng dậy đi lại có chút vụng về, thật vất vả mới đi ra khỏi phòng thay đồ, vừa ngẩng đầu lên nhìn người đang đứng ở bên ngoài, Ngôn Miểu lại không khỏi sửng sốt.
Thế giới lớn như vậy, sao có thể trùng hợp đến mức này? Cô cùng bạn thân đi chọn váy cưới vậy mà còn gặp lại bạn trai cũ? Không, chính xác mà nói phải là bạn trai cũ của cũ. Người bạn trai hiện tại là người thứ tư cô quen biết. Mà người đang đứng trước mặt cô giờ phút này là người bạn trai đầu tiên, là người mà cô đã trao đi nụ hôn đầu cùng đêm đầu tiên... Xem như là mối tình đầu đi? Nếu như không tính đoạn thời gian yêu đương thầm kín không có kết quả hồi cấp ba kia.
Bên cạnh Phó Vân Lãng còn có một người con gái vô cùng xinh đẹp. Ngôn Miểu chưa từng gặp qua cô gái đó nhưng cũng biết cô ấy là bạn gái của Phó Vân Lãng, nghe nói cuối năm nay bọn họ sẽ kết hôn.
Nhìn nhau một lát, hắn mở lời trước: “Thật trùng hợp.”
“Đúng vậy, thật trùng hợp.” Ngôn Miểu cố gắng đi lại ưu nhã một chút, chậm rãi đi đến chiếc gương lớn trước mặt, vẻ mặt phong khinh vân đạm.
Phó Vân Lãng cùng Diệp Ngưng và Giản An chào hỏi một chút, sau đó vô cùng tự nhiên hướng về phía bạn gái hắn giới thiệu với mấy người họ. Khi nhắc đến Ngôn Miểu, cô bạn gái đứng bên cạnh hắn giống như đã hiểu rõ mọi chuyện chỉ cười cười, nới với Ngôn Miểu: "Chào cô."
Lễ phép, ôn nhu, không hề địch ý.
Có vẻ như Phó Vân Lãng đã nói với cô ấy về người bạn gái cũ tên Ngôn Miểu này, đã biết quan hệ của cô và hắn từ lâu nên giờ phút này mới có loại phản ứng như vậy. Điều đó cũng khẳng định rằng Phó Vân Lãng không hề có ý tứ che giấu bạn gái hắn. Có thể nói hắn tác phong nhất quán, quang minh lỗi lạc, đồng thời cũng vô cùng công bằng.
Cửa hàng lễ phục không tính là rộng, Phó Vân Lãng bị bạn gái hắn nắm tay đi qua người Ngôn Miểu. Ngôn Miểu đang đứng phía trước chuẩn bị tránh ra để hai người họ đi, ai ngờ giày cao gót dưới chân khiến cô bước hụt một cái, cả người lảo đảo.
Theo bản năng Ngôn Miểu định bám lấy chiếc gương bên cạnh, đồng thời một cánh tay cũng giữ lấy bên hông cô, nâng cô đứng dậy. Nhưng mà chủ nhân cánh tay ấy không phải Phó Vân Lãng mà là Tống Ngộ Ninh.
Tống Ngộ Ninh chờ cô đứng vững mới buông tay: “Chị không sao chứ?”
Ngôn Miểu lắc đầu, theo bản năng nhìn về phía Phó Vân Lãng, cùng lúc đó hắn cũng nhìn về phía cô, nhưng trong ánh mắt không hề gợn sóng, rất nhanh sau đó rời mắt sang chỗ khác, cùng bạn gái hắn đi xem váy cưới.
Ngôn Miểu biết, vừa rồi hắn hoàn toàn có thể duỗi tay đỡ cô nhưng hắn không làm vậy. Có lẽ là vì khúc mắc trong lòng nhưng có lẽ phần lớn nguyên nhân là vì hắn căn bản không quan tâm cô có ngã hay không.
Trong lòng như có thứ gì đổ vỡ, rầu rĩ, cô ngơ ngác mà đứng trong chốc lát, lại đột nhiên khẽ cười ra tiếng.
Hiện tại cô đang suy nghĩ cái gì? Hy vọng bạn trai cũ trong lòng còn có cô?
Nhưng chuyện đó còn khả năng sao? Lúc trước hắn hèn mọn cầu xin cô đừng chia tay, nhưng cô vẫn quyết tuyệt chặt đứt quan hệ của hai người, hiện tại người nhớ thương không bỏ chính là cô. Nhìn mà xem, kẻ như cô vô sỉ đến nhường nào?
Nếu hắn thật sự là loại người kia một bên quen bạn gái, một bên lại nhớ thương bạn gái cũ, không phải chỉ có thể khẳng định mọi chuyện lúc trước là cô bị mù hay sao?
“Chị” Tống Ngộ Ninh đã đem giày đế bằng đến chỗ cô: "Chị đi đôi này đi."
Không muốn mất mặt thêm lần nào nữa, Ngôn Miểu thay giày đế bằng, một tay kéo làn váy, một tay cầm lấy giày cao gót đi đến ghế sô pha đưa cho Giản An.
Giản An liếc Phó Vân Lãng liếc một cái, thấp giọng hỏi: “Còn ổn không?”
Ngôn Miểu tự giễu mà cười cười: “Có cái gì không tốt?”
Giản An giật giật môi, làm như muốn nói cái gì, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ hóa thành một tiếng thở dài.
Ngôn Miểu hiểu ý tứ Giản An. Không sợ biết nguyên nhân cũng không sợ biết tình cảnh hiện tại của cô nhưng những người bạn bên cạnh cô lúc này, bao gồm cả Phó Vân Lãng, tất cả đều không thể chấp nhận được chuyện cô từng khăng khăng chia tay. Nói khó nghe một chút, bất kể sau này cô gặp loại chuyện gì, đều là tự cô rước lấy.
“Chị.” Tống Ngộ Ninh duỗi tay nắm lấy cánh tay cô, nhìn cô cười, trên gương mặt tuấn tú nhìn qua có vẻ hồn nhiên sạch sẽ nhưng lại mang một ánh mắt thâm thúy cùng kiên định.
Ngôn Miểu biết, hắn đang an ủi cô, hắn muốn nói cho cô biết, chuyện đó hắn không trách cô.
Cô thiếu chút nữa đã quên, trên đời này, còn có một người vẫn luôn hiểu cô.
Duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt hắn, Ngôn Miểu cũng cười: “Chị không có việc gì.”